NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chi Hằng thất bại thảm hại khiến những người nhà họ Lâm bao gồm Lâm Tử Yến không ngờ tới.  

Bọn họ đâu ngờ Hắc Long Lâm Chi Hằng của Thiên Long Đường lại không có chút sức lực để phản công khi đối mặt với thần y Lâm!  

Thật là khoa trương!  

“Đám vô dụng của bộ thông tin cung cấp tin tức sai cho chúng ta! Bọn họ hoàn toàn không điều ra rõ thực lực chân chính của thần y Lâm! Bọn họ toàn là một đám ăn hại!”.  

Lâm Tử Yến đang ở trong trạng thái ngây ngốc hoàn hồn lại, nhưng cả người lại run rẩy, sắc mặt trắng bệch, điên cuồng gào lên.  

Sự kinh hoảng tột độ khiến cô ta hơi điên cuồng.  

Nhất là khi nhìn thấy Lâm Chính đi tới, người nhà họ Lâm sợ đến mức đứng không thẳng, tất cả đều nhũn hai chân, suýt chút nữa ngã ra đất.  

Bọn họ sợ hãi nhìn Lâm Chính, ánh mắt đó cứ như nhìn thấy thần chết…  

“Đưa bọn họ lên xe chở đến bờ sông, sau đó trầm xuống sông”, Cung Hỉ Vân phất tay, lập tức quát lên.  

“Vâng!”.  

Đàn em do Cung Hỉ Vân dẫn đến dồn những người họ Lâm kia lên xe.  

“Đừng! Đừng!”.  

“Thả tôi ra! Tôi không muốn chết!”.  

“Thần y Lâm, tha cho chúng tôi đi!”.  

“Thần y Lâm, đừng mà!”.  

Tiếng la thảm thiết vang vọng mây xanh.  

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên phất tay: “Dừng lại!”.  

Bọn họ lập tức dừng động tác.  

“Chủ tịch Lâm, sao thế?”, Cung Hỉ Vân nghi hoặc hỏi.  

Lúc này, trên mặt cô ta đầy vẻ sùng bái, nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt vô cùng nóng bỏng.  

E rằng không có người phụ nữ nào cưỡng lại được người như Lâm Chính.  

Vốn đã có gương mặt tựa thần tiên, lại có võ lực tựa thần linh, người như vậy bản thân họ đã là thần.  

Cung Hỉ Vân đột nhiên vô cùng vui mừng vì mình đang làm việc cho thần y Lâm, hơn nữa cũng là cam tâm tình nguyện.  

“Đừng giết bọn họ, tôi đổi ý rồi”, Lâm Chính nói.  

“Vậy…”.  

“Phế bỏ võ công của bọn họ, đánh gãy tứ chi”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Sau đó đưa bọn họ cùng với Lâm Chi Hằng ở bên kia về nhà họ Lâm ở Yên Kinh!”.  

Cung Hỉ Vân kinh ngạc, mơ hồ hiểu được ý của Lâm Chính, gật đầu đáp: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ sắp xếp ngay!”.  

Lâm Tử Yến ở trong xe nghe vậy không biết nên mừng hay nên sợ, cả người chỉ run rẩy điên cuồng.  

Lâm Chính xoay người nói với Lâm Chi Hằng vẫn nằm yên trên đất không động đậy ở phía bên kia: “Chú Hằng! Nếu chú đã muốn đưa những người này đi thì tôi cho chú toại nguyện!”.  

Giọng nói vang lên, Lâm Chi Hằng không nói gì, chỉ mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn bóng người đó.  

Cuối cùng anh ta không chống đỡ được nữa.  

Cơn đau kịch liệt và sức lực đã tiêu hao quá lớn khiến đại não anh ta trở nên nặng trịch, cuối cùng hai mắt tối lại, ngất đi.  

Đợi đến khi Lâm Chi Hằng tỉnh lại thì không biết đã qua bao lâu.  

Anh ta phát hiện mình đang nằm trên phòng bệnh trắng thuần.  

Trên người cắm không ít châm bạc, còn có vài chiếc ống.  

Hai tay băng bột, cơ thể bị bó thành chiếc bánh chưng.  

Đây là đâu?  

Lâm Chi Hằng nghi hoặc.  

Khi anh ta nhìn rõ đồng hồ hương sắc cổ xưa treo trên tường thì lập tức nhớ ra, đây là phòng bệnh số 12 của nhà họ Lâm.  

Trước kia anh ta bị thương, đã từng tĩnh dưỡng ở đây một thời gian.  

Anh ta đang ở nhà họ Lâm!  

“Cậu tỉnh rồi à?”.  

Cửa được mở ra, một nhóm người đi vào.  

Đi đầu là một người đàn ông hai tóc mai bạc trắng, để râu sơn dương, trông khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc.  

Sau lưng là một nhóm người cũng 40, 50 tuổi, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì biết địa vị của bọn họ ở nhà họ Lâm không thấp.  

“Đường chủ?”.  

Lâm Chi Hằng ngạc nhiên.  

Hóa ra người đến là Lâm Trung Hải, đường chủ của Thiên Long Đường.  

“Hai hôm trước cậu được đưa đến nhà họ Lâm, bác sĩ của nhà họ Lâm chúng ta đã chữa trị cho cậu ngay lập tức. Hai cánh tay cậu bị gãy, xương sườn nứt vỡ, cơ thể bị thương nặng. Theo suy đoán của ông ấy, cậu sẽ tỉnh dậy vào giờ này”, Lâm Trung Hải đi đến bên giường, lạnh lùng nhìn Lâm Chi Hằng: “Cậu có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”.  

“Xảy ra chuyện gì?”.  

Lâm Chi Hằng vẫn hơi trì độn, sau đó anh ta như nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Tôi về đây bằng cách nào?”.  

“Hừ, cậu không biết sao?”, người nhà họ Lâm ở bên cạnh tức giận quát: “Cậu được người của Dương Hoa đưa về!”.  

“Cái gì?”, Lâm Chi Hằng sửng sốt.  

“Trừ cậu ra, còn có mấy người Lâm Tử Yến!”.  

“Lâm Tử Yến? Bọn họ không sao chứ?”, Lâm Chi Hằng vội hỏi.  

“Yên tâm, Lâm Tử Yến vẫn chưa chết… nhưng… tình hình bọn họ còn thê thảm hơn cậu nhiều. Lâm Tử Yến bị phế toàn bộ võ công, tứ chi đều gãy, hơn nữa gân mạch bị thương, sau này dù có chữa lành cũng không luyện võ được nữa! Cả đời này chỉ có thể làm một người tàn phế!”, Lâm Trung Hải hạ giọng nói.  

Lâm Chi Hằng há miệng, không nói nên lời.  

“Lần này mặt mũi của nhà họ Lâm xem như đã mất sạch!”, người nhà họ Lâm ở cạnh lạnh lùng hừ.  

Lâm Chi Hằng hít sâu một hơi, không nói gì.  

“Cậu bị ai đánh bị thương?”, Lâm Trung Hải hạ giọng hỏi.  

“Thần y Lâm”.  

“Thế à… Thực lực của cậu ta lại hung mãnh như vậy, ngay cả cậu cũng không phải đối thủ?”, Lâm Trung Hải nghiêm giọng hỏi.  

“Đường chủ, thực lực của thần y Lâm thật sự sâu không lường được. Tôi cảm thấy… chúng ta vẫn nên mau chóng biến địch thành bạn, không thể đấu với cậu ta được nữa. Đại hội sắp bắt đầu, nếu chúng ta thật sự trở mặt hoàn toàn với cậu ta thì không có ích lợi gì với nhà họ Lâm chúng ta”, Lâm Chi Hằng vội nói.  

“Khốn nạn! Lâm Chi Hằng, cậu đang nâng cao người khác diệt uy phong của mình sao?”, một người nhà họ Lâm nổi giận, mắng thẳng.  

“Tôi chỉ muốn tốt cho nhà họ Lâm!”.  

“Muốn tốt cho nhà họ Lâm? Tôi thấy rõ ràng là cậu đang biện hộ cho sự thất bại của cậu! Lâm Chi Hằng, cậu vốn là một kẻ vô năng, lần này nhiệm vụ thất bại, hại nhà họ Lâm chúng ta mất hết mặt mũi, cậu còn có mặt mũi nói lung tung? Thần y Lâm chỉ là một đứa oắt con bao nhiêu tuổi? Thực lực của cậu ta có thể mạnh đến đâu? Tôi thấy bản thân cậu không có bản lĩnh nên ở đây thổi phồng thần y Lâm!”, người nhà họ Lâm kia lạnh lùng nói.  

“Nói không sai! Lâm Chi Hằng, cậu thật là vô dụng!”.  

“Ngay cả thằng oắt mới lớn cũng không đối phó nổi sao?”.  

“Hừ, thật là khiến người khác thất vọng!”.  

“Cậu vốn không xứng làm người nhà họ Lâm!”.  

Bọn họ lên tiếng chỉ trích.  

Sắc mặt Lâm Chi Hằng khó coi, nhưng không biện bạch.  

“Được rồi, bớt nói vài câu!”.  

Lúc này, Lâm Trung Hải lên tiếng.  

“Đường chủ!”, Lâm Chi Hằng nhìn sang ông ta.  

“Chi Hằng, dưỡng thương cho tốt, khỏi rồi thì tự đi chịu phạt!”, Lâm Trung Hải nói.  

Ánh mắt Lâm Chi Hằng tối lại, cúi đầu nói: “Vâng, đường chủ…”.  

“Ngoài ra, chuyện lần này tôi sẽ báo lên Trưởng Lão Các, đồng thời cũng sẽ báo cáo cho gia tộc chính. Chuyện của Dương Hoa không thể buông lơi, nếu thần y Lâm đã làm ra chuyện như vậy, chúng ta nhất định phải phản kích! Nếu không, đại hội mở ra, nhà họ Lâm chúng ta sẽ không được yên ổn. Nhà họ Lâm chúng ta… cũng sẽ không còn mặt mũi nào nữa…”.  

“Đường chủ, ý người là…”.  

“Có lẽ nhà họ Lâm chúng ta phải chính thức khai chiến với Dương Hoa!”.

Bình luận

Truyện đang đọc