NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Chủ tịch Lâm, bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn quan tâm tới buổi đấu giá này? Chúng ta lấy đâu ra tiền mà mua đồ ở buổi đấu giá này chứ? Cậu cần gì phải lãng phí thời gian với nó?", Từ Thiên cuống lên nói.  

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục theo dõi bục đấu giá.  

"Chủ tịch Lâm, cậu có nghe thấy tôi nói gì không vậy? Thế gia Nam Cung đã gọi viện trợ từ bên ngoài rồi! Coi như tôi cầu xin cậu đấy! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Nếu cậu ba Nam Cung dám mời người kia tới, thì chắc chắn là người đó không dễ đối phó. Tôi chỉ có chừng này người, thực sự cũng lo không kịp thời bảo vệ được cậu. Nếu cậu có mệnh hệ gì, thì tôi chính là tội đồ!".  

Từ Thiên cuống đến nỗi suýt khóc.  

Nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại hai từ đơn giản.  

"Ngồi xuống!".  

Từ Thiên nghe thấy thế thì sửng sốt.  

"Không nghe thấy tôi nói gì sao? Ngồi xuống!", Lâm Chính lại nói.  

"Chủ tịch Lâm..."  

Từ Thiên há miệng, chỉ thấy Lâm Chính ngoảnh sang.  

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Chính, Từ Thiên không dám ho he gì nữa, chỉ đành cắn răng ngồi xuống.  

Mấy tên đàn em ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, đều im như thóc.  

Lâm Chính tiếp tục nhìn bục đấu giá.  

Đã đấu giá thành công đến món thứ bảy.  

Long Đằng không hổ là Long Đằng, đưa ra toàn những thứ mà mọi người có hứng thú, nên việc cạnh tranh đấu giá khá khốc liệt.  

Từ Thiên không còn tâm trạng nào để xem buổi đấu giá này nữa, ông ta cứ thấp thỏm không yên.  

Nhưng đúng lúc này, người chủ trì buổi đấu giá Man Vũ bỗng khựng lại, vẫy tay với nhân viên.  

Nhân viên kia lại bê một cái khay lên.  

Chỉ là lần này, trên khay không phủ vải đỏ, mà để lộ rõ trước mắt mọi người.  

Trên chiếc khay kia là một bông hoa tinh xảo như hoa hồng.  

Bông hoa này rất kỳ diệu, cánh hoa như lửa, vô cùng yêu dị, còn tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến người ta mê say.  

Không ít khách mời nhắm mắt lại, hít lấy hít để.  

"Đây là cái gì vậy?".  

"Thơm quá..."  

Có người không nhịn được mà cảm khái.  

Từ Thiên cũng hơi ngước mắt lên, nhìn bông hoa kia, nhưng không chú ý lắm.  

"Kính thưa các quý ông quý bà, cho phép tôi giới thiệu, loại cây đặc biệt này tên là Thu Huyền Hoa, nghe nói có công hiệu kéo dài tuổi thọ, hiệu quả rất giống với nhân sâm, nhưng dược lực cao hơn nhân sâm nhiều, hơn nữa còn có thể dưỡng nhan, điều trị bách bệnh. Xin thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ chủ nhân của bông Thu Huyền Hoa này, nhưng chúng tôi có thể đảm bảo công hiệu của nó rất xứng đáng với giá tiền", Man Vũ mỉm cười nói.  

Nói thì nói vậy, chứ các khách mời đang có mặt đều quay sang nhìn nhau, không có bao nhiêu người tỏ vẻ khát khao và mong chờ đối với bông Thu Huyền Hoa này.  

Dù sao cũng chỉ là một bông hoa khá là thơm.  

Còn công hiệu mà Man Vũ nói thì bọn họ lại càng không quan tâm.  

Những người ở đây có ai biết về cái này chứ? Dù Man Vũ nói hay đến đâu thì cũng có rất nhiều người nghĩ là cô ta đang chém gió.  

"Cô Man Vũ, cô nói giá luôn đi!", có người gấp gáp nói, hy vọng có thể nhanh chóng lướt qua món hàng này để xem bảo bối tiếp theo.  

Man Vũ gật đầu mỉm cười: "Nếu đã có khách mời nóng lòng, thì tôi cũng không vòng vo nữa. Giá khởi điểm của bông Thu Huyền Hoa này là 2,8 tỷ tệ, mỗi lần nâng giá không được dưới 100 triệu tệ”.  

Mọi người nghe xong đều ồ lên.  

"Gì cơ? Bông hoa ghẻ này mà tận 2,8 tỷ tệ sao?".  

"Đùa chắc?".  

"Thương hội các cô cướp đấy à?".  

"Chắc không phải lấy bông hoa dại ở đâu để lừa chúng ta đấy chứ?".  

Các khách mời đều tỏ vẻ nghi ngờ, nhao nhao hỏi.  

Man Vũ vội vàng giải thích.  

Nhưng dù cô ta giải thích kiểu gì cũng không có ai tin.  

Dù sao ngoài được cái mã đẹp và mùi thơm lừng ra thì nó chẳng khác gì một bông hoa bình thường.  

Ai sẽ bỏ ra cả đống tiền để mua một thứ không thực tế như vậy chứ?  

Thế nên sau khi công bố giá khởi điểm, mãi không có ai ra giá.  

Tuy bọn họ có tiền, nhưng không phải là đồ ngốc, ai muốn vung tay đốt nhà táng chứ?  

"Không ai thích Thu Huyền Hoa này sao?", Man Vũ lau mồ hôi trán, nặn ra một nụ cười hỏi.  

Nhưng vẫn không ai ra giá.  

Đúng lúc này, bỗng một giọng nói vang lên từ phòng bao VIP trên tầng hai.  

"Tôi ra giá 4 tỷ tệ!".  

Vừa dứt lời, hội trường đang ồn ào bỗng trở nên im bặt.  

Tất cả đều đổ dồn mắt về phía phát ra tiếng nói.  

Nhìn kĩ mới phát hiện người lên tiếng... lại là thần y Lâm ở tầng hai.  

"Thần y Lâm ra giá sao?".  

Mọi người đều há hốc miệng.  

Từ Thiên ở bên cạnh ngoảnh phắt sang, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.  

"Chủ tịch Lâm, cậu...", ông ta lắp bắp, khuôn mặt đầy kinh ngạc và sửng sốt.  

Tất cả các khách mời cũng có vẻ mặt y hệt ông ta.  

Man Vũ mừng rỡ, vội kêu lên: "Anh Lâm ở phòng bao VIP tầng hai ra giá 4 tỷ tệ, xin hỏi có ai ra giá nữa không?".  

Xung quanh im lặng.  

Mọi người vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn.  

"Còn ai muốn ra giá cao hơn anh Lâm không ạ?".  

Man Vũ lại kêu lên.  

Vẫn không thấy ai đáp lại.  

Cô ta chỉ đành lên tiếng.  

"4 tỷ tệ lần thứ nhất!".  

"4 tỷ tệ lần thứ hai!".  

"4 tỷ tệ lần thứ..."  

"Tôi ra giá 5 tỷ tệ!".  

Đúng lúc Man Vũ sắp nói xong, thì lại một giọng nói vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc