NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1260

“Em có hỏi được gì không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Không, những người đó đi rồi, ai nấy cũng như người máy lạnh băng. Dù tôi có nói gì, bọn họ cũng không quan tâm đến tôi”, Lương Tiểu Điệp nghiến răng nói: “Chắc chắn bọn họ không phải người qua đường, chắc chắn là được ai phái tới bảo vệ tôi!”.

“Có lẽ là người nhà họ Lương”.

“Sao có thể?”, Lương Tiểu Điệp liếc nhìn anh, hừ một tiếng, nói: “Gia tộc không thể nào phái người bảo vệ tôi, anh nghĩ tôi là Lương Nam Phương hay Lương Hồng Anh chắc?”.

Lâm Chính không nói.

Thật ra anh cũng biết đại khái tình hình của nhà họ Lương. Đúng ra mà nói, gia đình Lương Phong Nghiêm là con cháu của ông tư nhà họ Lương, bố của Lương Phong Nghiêm mất sớm, ba chi phái nhà họ Lương giao cho Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc quản lý. Ba chi phái mà ba người này quản lý là mạch chính của nhà họ Lương. Bọn họ thì kém hơn một chút, tài nguyên trong gia tộc tất nhiên sẽ nghiêng về phía những người kia.

Đương nhiên, không phải Lương Tiểu Điệp không được bất cứ đãi ngộ nào. Trước kia cô ta cũng có vệ sĩ đi theo, nhưng từ khi Lương Thu Yến phạm lỗi, địa vị của gia đình Lương Phong Nghiêm ở nhà họ Lương xuống dốc không phanh. Vì vậy mà Lương Tiểu Điệp bị người ta bắt nạt ở trường học cũng không có chỗ nào cho cô ta minh oan nói lý.

“Cô gái đó là ai?”.

Lâm Chính chuyển đề tài, lên tiếng hỏi.

“Còn là ai được? Cô chủ của thế gia Tư mã, Tư Mã Diệu Hạo!”.

“Sao em lại chọc phải cô ta?”.

“Tôi không hề chọc vào cô ta, là cô ta chọc vào tôi!”, Lương Tiểu Điệp đỏ mắt, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm gối, tủi thân nói.

“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh nghe tới cậu Vân chưa?”, Lương Tiểu Điệp ngẩng đầu lên hỏi.

“Có nghe qua, vừa rồi các em nói chuyện trong con hẻm đã nhắc tới mấy lần”.

“Thế còn ngoài con hẻm thì sao?”.

“Vậy anh chưa nghe qua”.

“Hừ, kiến thức nông cạn! Để tôi nói cho anh biết, bốn hot boy của trường Đại học Sư phạm Yên Kinh chúng tôi, cũng được gọi là bốn cậu ấm trường Sư phạm, ai nấy đều đẹp trai, học lực hạnh kiểm đều tốt, có thể nói là ai cũng mê. Cậu Vân là một trong số đó”.

“Ồ…”.

“Tôi cũng xui xẻo, vừa mới vào học chưa bao lâu, có lần tôi ăn cơm ở căng tin, trùng hợp đụng phải cậu Vân đó, cũng không biết sao cậu ta cứ quấn lấy tôi. Sau đó chuyện đồn ra, cả trường đều biết cậu ta đang theo đuổi tôi, Tư Mã Diệu Hạo cũng nghe được. Phải biết rằng Tư Mã Diệu Hạo luôn rất thích cậu Vân, chuyện này khiến cô ta ghen tuông, thế là bắt đầu nhắm vào tôi. Đầu tiên là phái người đi cảnh cáo tôi, sau đó còn ném giường trong ký túc xá của tôi, ném hết sách học của tôi”.

“Thế vẫn chưa đủ, cô ta còn sai người đánh tôi, nếu không phải tôi chạy nhanh, tôi đã bị đánh nhập viện. Sau này nữa, cô ta bảo chị Phiêu cảnh cáo tôi, bắt tôi cắt đứt quan hệ với cậu Vân, đồng thời làm thủ tục thôi học. Nhưng… tôi đã từ chối cậu Vân từ lâu, còn thôi học, tôi vất vả lắm mới thi vào Đại học Sư phạm Yên Kinh, sao có thể thôi học? Thế nên tôi đã xin nghỉ phép, không muốn đến trường, chuyện còn lại… hôm nay anh cũng thấy rồi đấy…”.

Lương Tiểu Điệp ấm ức nói, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Lâm Chính không biết nên khóc hay nên cười.

Bình luận

Truyện đang đọc