NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1396

Không còn nghi ngờ gì nữa, gã đầu trọc là do gia tộc Tư Mã phái đến đây!

Xem ra thế gia Tư Mã muốn dồn anh vào chỗ chết.

“Này là các ông ra tay trước đấy, không trách tôi được!”, Lâm Chính âm thầm siết chặt nắm đất, lẩm bẩm…

Anh ra khỏi công ty, Tô Nhu và thư ký lập tức chạy tới.

“Lâm Chính, anh không sao chứ?”.

Tô Nhu kéo cánh tay Lâm Chính, vội hỏi.

Gương mặt của cô cực kỳ nhợt nhạt, vành mắt đỏ lên, đôi mắt long lanh nước, thật sự nhìn mà thương xót.

“Anh không sao, mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Sao… Sao anh lại ngốc như vậy!”, Tô Nhu che miệng, nhìn vết máu nơi ngực Lâm Chính, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô chưa từng nghĩ trong tình huống đó Lâm Chính lại không do dự lao đến cứu mình, dù tên côn đồ đó có mang dao, có súng…

Người này… không nghĩ tới bản thân sao?

Người này… không sợ nguy hiểm?

Tô Nhu vừa lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.

Cô phát hiện dường như mình luôn nhìn lầm người này.

Anh là người vô dụng sao?

Không phải.

Anh cũng là người có máu có thịt.

Hơn nữa… anh còn dũng cảm hơn đa số người.

Có lẽ từ ban đầu, anh đã bị rất nhiều người hiểu lầm…

“Con gái à”.

Lúc này, một giọng hét vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Nhu.

Cô giật mình, quay đầu nhìn thì thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang vội vàng chạy tới.

“Mẹ!”.

Tô Nhu vội vàng lau nước mắt, hô lên.

Trương Tinh Vũ chạy tới ôm lấy Tô Nhu, nước mắt rơi xuống, gào khóc nức nở.

“Con gái mệnh khổ của mẹ, con không sao chứ? Con làm mẹ sợ chết mất! Rốt cuộc là đứa chết bằm nào, dám bắt cóc con gái đáng thương của mẹ? Hắn sẽ không được chết tử tế! Sẽ phải xuống địa ngục! Sinh con không có hậu môn không có mắt!”.

Trương Tinh Vũ vừa khóc vừa nguyền rủa gã đầu trọc.

“Tiểu Nhu, con không sao chứ?”, Tô Quảng vội hỏi.

“Yên tâm đi bố, con không sao”, Tô Nhu vội vàng an ủi bố mẹ mình.

Trương Tinh Vũ quan sát Tô Nhu từ trên xuống dưới, tròng mắt đảo qua đảo lại quan sát kỹ càng, thấy Tô Nhu không bị thương mới yên tâm được một chút.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”, Tô Quảng cũng thở ra một hơi.

“Đi, con gái, chúng ta về nhà, mẹ nấu cơm cho con ăn, xoa dịu tinh thần con, sợ lắm phải không? Ngày mai chúng ta đi miếu bái Phật, xua đuổi vận xui”, Trương Tinh Vũ nghẹn ngào nói.

Bình luận

Truyện đang đọc