NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT


Trên thực tế điều Phó Lễ Hành lo lắng là dư thừa, anh không muốn để Đồng Vũ Vụ biết chuyện này, cũng giống vậy, chuyện cho tới bây giờ Tần Dịch vẫn ôm hy vọng xa vời là Đồng Vũ Vụ vẫn chưa nhìn thấy.

Có điều trước khi Phó Lễ Hành hành động thì Tần Dịch đã nhanh chóng kéo tay Liễu Vân Khê đi về phía cầu thang bộ rồi đẩy cô ta vào, anh ta bị chột dạ nên không tự chủ được mà ra tay rất mạnh, Liễu Vân Khê vẫn chưa kịp chuẩn bị, bị anh ta đẩy một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất, sàn nhà trong cầu thang bộ không có lót gạch nên bị cọ rách da.

Liễu Vân Khê không biết xảy ra chuyện gì.

Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, đầu gối truyền đến cảm giác đau nhức làm hốc mắt cô đỏ.

Để đảm bảo, Tần Dịch đóng luôn cửa cầu thang, không gian vừa tối lại vừa hẹp, anh ta nhìn xuống thấy Liễu Vân Khê, đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú, bởi vì cô ta, anh ta ở trước mặt Phó Lễ Hành không thể ngẩng đầu lên được, lúc trước không biết tại sao anh ta lại có thể cảm thấy cô ta giống Đồng Vũ Vụ được, căn bản là một chút cũng không giống.

“Đây là lần cuối gặp mặt.

” Ngữ khí của Tần Dịch lạnh như băng, “Liễu tiểu thư, sau này cô có gặp bất kỳ chuyện gì cũng không cần tìm đến tôi.



Hôm nay Liễu Vân Khê cũng không định tìm Tần Dịch, nhưng người cha cờ bạc trên pháp luật kia của cô không biết ở đâu nghe được cô tìm được bạn trai có tiền, còn nói đã biết anh ta là ai, còn muốn đi tìm anh ta để đòi tiền, cô biết người cha cờ bạc này đã mất hết nhân tính, sợ ông ta rơi vào đường cùng sẽ đi tìm Tần Dịch gây phiền phức, vì vậy mà cố lấy dũng khí để gọi điện thoại cho Tần Dịch, đem sự việc nói thật đơn giản, nhưng mà cô cũng nói dối, cô nói là họ hàng thân thích chứ không nói là cha của cô.

Sở dĩ Tần Dịch đồng ý tới gặp là vì muốn biết thực hư của sự việc, hơn nữa cô ta cũng có vài phần giống Đồng Vũ Vụ, bạn bè nói đúng, cho dù là bản sao nhưng cũng có thể giúp thỏa mãn tạm thời.

Nước mắt Liễu Vân Khê tràn ra, hôm nay cô cố ý mang kính áp tròng, cũng thấy rõ người trong tấm hình trên xe, có vài lần gặp mặt, khuôn mặt anh ta không hề thay đổi, thậm chí là còn có phần thống khổ, nhưng trong ảnh chụp kia, anh ta cười rất vui vẻ giống như một thiếu niên bình thường, gương mặt sáng như ánh mặt trời, cô gái bên cạnh anh vô cùng xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy, so ra thì cô còn kém rất xa, cho dù anh ta cùng cô gái đó xảy ra chuyện gì, rồi vì sao lại nhiều lần giúp đỡ cô như vậy thì giấc mơ này cũng nên tỉnh lại rồi.

“80 vạn kia tôi sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh.

” Liễu Vân Khê cúi đầu, khóc nức nở.

“Không cần, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi.

” Tần Dịch nói, “Sau này không cần tìm đến tôi, 80 vạn kia xem như là tôi bồi thường cho cô.


Bồi thường?
Liễu Vân Khê cắn m0i dưới, cũng biết đây là lần cuối cùng gặp mặt, cô cũng dũng cảm hơn, cô biết, nếu như hiện tại cô không nói, không hỏi thì cả đời này cũng không còn cơ hội nữa, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn anh ta, “Tôi muốn hỏi anh, anh đối với tôi có chút….

.


Còn chưa nói hết câu, ánh mắt Tần Dịch trở nên chán ghét, nhìn cô giống như nhìn rác rưởi, mọi người đều nói, trên đời này độc nhất chính là miệng người.

Anh ta cười nhạo, “Cô mẹ nó cũng xứng sao?”
Mặc dù thái độ của Phó Lễ Hành khác thường ở bên ngoài còn hôn cô, nhưng trong lòng Đồng Vũ Vụ càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc là ai, chuyện gì mà đáng để anh phải làm như vậy, dọc đường đi cô im lặng không lên tiếng, tùy ý để anh nắm tay dẫn vào thang máy rồi đi đến nhà hàng, Phó Lễ Hành đã đặt một phòng bao cho hai người, căn phòng trang hoàng lịch sự tao nhã, món ăn vô cùng tinh xảo.

Phó Lễ Hành thấy Đồng Vụ Vụ không có hứng thú, cũng không xác định được là cô có nhìn thấy Tần Dịch hay không, liền giả bộ lơ đãng hỏi: “Sao vậy, không hợp khẩu vị của em sao?”

Đồng Vũ Vụ cũng không trực tiếp hỏi Phó Lễ Hành có phải hay không là bạn gái cũ, nhưng mà rõ ràng là anh cũng chột dạ, nếu không có thì vừa nãy hôn cô làm gì, nắm bắt cơ hội để làm càn, cô lớn gan khẽ hừ một tiếng, “Vừa rồi anh gặp phải người quen sao?”
Phó Lễ Hành nghe ra được cô đang mất hứng, nghĩ là cô đã nhìn thấy Tần Dịch, nhưng mà nghe giọng điệu cũng không giống như vậy, anh trả lời bình tĩnh, cũng mang tâm trạng dò hỏi: “Em thấy rồi à?”
“Không có nha, anh che hết rồi em không thấy gì hết!” Đồng Vũ Vụ nghĩ tới việc này liền bực bội, gặp bạn gái cũ cũng không phải chuyện lớn gì mà anh cứ phải che che dấu dấu như vậy, anh không muốn để cô thấy bạn gái cũ của anh, hay là không muốn để bạn gái cũ của anh thấy cô? Nếu là vế trước thì cô còn chấp nhận được, cô cũng không phải là người nhỏ nhen mà tức giận, đều là chuyện quá khứ rồi, còn nếu là vế sau, vậy thì đừng trách cô không rộng lượng, cô mới là thái thái chính hiệu đó.

Phó Lễ Hành có thể không thích cô, nhưng anh cũng không được thích người khác.

“Là ban gái cũ của anh sao?” Vẻ mặt và giọng điệu của Đồng Vũ Vụ rất nhẹ nhàng hỏi, “Không có gì đâu, em tin tưởng anh mà, hơn nữa, em là người nhỏ nhen dễ tức giận vây sao?”
Vốn dĩ cô còn muốn nói thêm một câu “Chia tay cũng có thể làm bạn bè mà”, nhưng cô lại nghĩ đến Tần Dịch mà kịp thời dừng lại.

Quên đi, không cần phải kéo mình vào.

Đó chính là tự lấy đá đập vào chân mình.

Biểu tình của Phó Lễ Hành lập tức thay đổi, thật là một lời khó nói hết.

Cô lại nghĩ là anh gặp được bạn gái cũ sao? Thật đúng là lối suy nghĩ kỳ quái.

Lúc anh định phủ nhận, lại nghĩ tới trình độ khó đối phó của người phụ nữ là vợ anh này, nếu phủ nhận nói không chừng cô sẽ truy hỏi anh tiếp, người kia là ai.

Đến lúc đó anh phải trả lời như thế nào chứ?

Để giảm bớt phiền toái không cần thiết, vẫn là đâm lao thì phải theo lao thôi.

“Là do anh lo lắng nhiều.

” Phó Lễ Hành thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc đề tài này, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn xong liền quay về công ty.


Đồng Vũ Vụ: Đúng là bạn gái cũ rồi!
Ngoài miệng thì cười hì hì, nhưng trong lòng lại p.

Cô vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, trong lòng a lên một tiếng, vậy là huề, sau này có gặp phải Tần Dịch, cô cũng không cần sợ anh sẽ tức giận mà lo lắng không yên.

Huề nhau.

.


Bình luận

Truyện đang đọc