NGƯỜI YÊU GIẢ TƯỞNG

Lần ghi hình này vốn chỉ định tới thăm đoàn phim, hai người làm gì cũng được, Ngô Dục Lâm cũng biết diễn viên quay phim vất vả tới đâu, nên ngay từ đầu không có ý định giày vò cậu, không ngờ Cao Duy lại được đà lấn tới, thật sự coi chương trình như chuyện  thường ngày của bọn họ, ăn ngủ xong rồi còn muốn dẫn Liêu Thần Hi tới phòng khám.

Ngô Dục Lâm không tiện xen vào, nhìn Liêu Thần Hi khó chịu như vậy mà bây giờ anh ta nói Cao Duy không được tới phòng khám để hai người làm chuyện khác thì chắc chắn sau khi kết thúc Cao Duy sẽ tới nhà anh cáo trạng ngay.

Anh nháy mắt ra hiệu với Cao Duy nhưng mà trong mắt người ta bây giờ căn bản không hề có anh nên không thấy phản ứng nào cả.

Mặt mày Ngô Dục Lâm tối sầm dẫn cameraman đi theo họ, mắt trợn sắp lên tận trời.

Du Tân lấy điện thoại ra chụp trộm, Ngô Dục Lâm trừng cô nói “Cấm làm lộ chương trình.”

“Được ạ đạo diễn! Đúng rồi ạ đạo diễn!”

Cao Duy đi cùng Liêu Thần Hi tới phòng khám, bác sĩ bảo “Hạ sốt phải tiêm, cởi quần ra đi.”

Liêu Thần Hi trợn tròn mắt, nhìn Cao Duy, lại nhìn cameraman.

Nhìn Cao Duy hơi có vẻ cười trên nỗi đau của người khác, anh quay sang nói với Ngô Dục Lâm “Đạo diễn giúp một chuyện với.”

“Chú qua đây.” Ngô Dục Lâm gọi Cao Duy, để tổ quay phim rời khỏi phòng khám bệnh.

“Muốn quay bổ sung hả?” Cao Duy hỏi.

“Cậu ta ở trong tiêm, chú tuỳ tiện nói mấy câu đi.” Ngô Dục Lâm không muốn phí lời với anh, anh ta quyết định sau này sẽ không đi theo cái tổ này nữa, hai tổ còn lại “diễn” nhiều hơn, giờ anh ta thấy cái CP này nổi như vậy hoàn toàn là do nguyên nhân thân phận của bọn họ, nếu bỏ qua yếu tố đó thì căn bản không thể so sánh với hai tổ kia được.

“Chuẩn bị xong chưa?” Ngô Dục Lâm nghiêm mặt hỏi.

“Luôn sẵn sàng!”

Ngô Dục Lâm lườm anh “Action!”

“Ừm… Thần Hi hôm nay bị ốm, bây giờ đang tiêm ở bên trong, không ngờ bác sĩ ở trước mặt mình cởi quần em ấy.” Cao Duy nói xong không nhịn được cười, nắm tay để bên miệng ho nhẹ một tiếng “Nghiêm túc mà nói, hôm nay trước khi tới không biết là em ấy bị sốt, ngoài miệng còn nổi cả mụn nước, có lẽ là do nghỉ ngơi không tốt nên nóng trong, rất đau lòng, mang trái cây ướp lạnh tới cho em ấy nhưng trời nóng quá nên chảy hết, chúng mình ở quá xa đoàn phim, muốn làm gì đó cho em ấy cũng hơi lực bất tòng tâm, hận không thể thay em ấy bị bệnh, lén lút ở đây quay video này mong khi phát sóng đạo diễn không cắt mất, hiếm khi có cơ hội bảy tỏ như vậy.”

Cao Duy dừng một chút, nói với ống kính “Đồng chí Liêu Thần Hi nỗ lực làm việc, chừng nào về anh trai sẽ chiêu đãi em thật tốt.”

Anh hôn gió với ống kính một cái, kết thúc đoạn ghi hình cá nhân.

Ghi xong Cao Duy tới gần xem phát lại, sau đó vào phòng khám coi Liêu Thần Hi.

Liêu Thần Hi đã tiêm xong, nửa cái chân tê cứng tưởng rụng mất tiêu, đang bám vào bàn, ngóng trông bác sĩ chuẩn bị chai nước truyền cho cậu.

Ngô Dục Lâm tức chết mất, bảo “Bọn anh tới ghi hình chương trình tình cảm hay đến xem chú giết giời gian đây!”

Cao Duy quay lại nhìn anh“Đạo diễn Ngô, hay là mọi người đi ăn cơm trước đi?”

Ngô Dục Lâm phất tay một cái, quả thật là từ lúc xuống báy bay tới giờ họ tới thẳng đây luôn mà chưa kịp ăn, nhìn ánh mắt ngóng trông mỏi mòn của những người khác, anh ta hỏi Liêu Thần Hi “Cảnh tiếp theo của cậu là bao giờ?”

“Cảnh tới là cảnh đêm, cũng muộn lắm.” Liêu Thần Hi dựa vào Cao Duy, tâm tư nhỏ này mọi người đều biết.

Ngô Dục Lâm nhận ra mình đúng là quá dung túng bọn cậu, trừng hai người một cái, sau đó bảo “Để một cái DV ở lại, Cao Duy cầm đi, hai người xong việc ở đây thì gọi cho anh.”

Cao Duy nhận DV, tống đám người này ra ngoài.

“Anh Duy vậy em đi đâu?” Du Tân hỏi.

“Em cũng đi ăn đi, chắc đói rồi hả?”

“Vẫn ổn!” Thật ra Du Tân cực kì muốn được ở lại, rất thèm được thồn cơm chó đầy mồm nhưng anh Duy cô bảo “Đi cùng đám đạo diễn Ngô đi, ăn nhiều vào, ê-kíp chương trình giàu lắm.”

Du Tân bị đẩy ra ngoài, lưu luyến không rời mà đi theo mọi người.

Hai người ngồi trong phòng tiêm, cả phòng còn hai người bọn cậu, Cao Duy cầm DV quay cảnh bác sĩ cắm mũi kim rồi cố định lại “Có sợ không?”

“Không sợ đâu!” Liêu Thần Hi cười “Cháu nào phải thằng cu ba tuổi!”

“Bây giờ thằng cu ba tuổi cũng không sợ!” Bác sĩ dặn dò Liêu Thần Hi sau khi cắm kim truyền dịch xong “Hết thì gọi bác, hai người đừng có lộn xộn, cẩn thận vỡ ven.”

Liêu Thần Hi cười gật đầu, nhìn bác sĩ ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng tiêm.

“Ông ấy nghĩ chúng ta sẽ làm gì?” Liêu Thần Hi hỏi máy quay DV.

“Làm em.” Cao Duy nói xong ngã xuống ghế cười ầm ầm.

“Không được! Anh thế này đoạn này không được phát!” Liêu Thần Hi dùng tay không có kim truyền kéo Cao Duy, Cao Duy sợ cậu động đậy làm lệch kim nên nhanh chóng ngồi dậy.

“Vậy em hỏi lại đi.” Cao Duy bảo.

Liêu Thần Hi “Ông ấy nghĩ chúng ta sẽ làm gì?”

“Làm tình.” Cao Duy lại bắt đầu cười sảng lần hai.

Anh phát hiện Liêu Thần Hi thật sự rất dễ bị lừa vào tròng, ghẹo Liêu Thần Hi vui lắm.

Liêu Thần Hi muốn đánh anh, bị Cao Duy giữ tay.

“Nào, không nghịch nữa.” Cao Duy ngồi xuống, đóng máy DV.

“Anh đóng nó đạo diễn Ngô lại cáu bây giờ.”

“Không sao đâu, ổng giận dễ dỗ lắm.” Cao Duy cầm tay Liêu Thần Hi lật qua lật lại kiểm tra, hỏi “Sao tay em lại sưng lên rồi?”

“Do đóng phim thôi, không sao đâu.” Vũ khí trong cảnh vừa rồi của cậu là cây tiêu kia, đó không phải tiêu bình thường, bên trong là một con dao nhỏ, hôm nay cậu không cẩn thận bị lưỡi dao chém vào mu bàn tay, lúc đó thấy không sao, sau mới nhận ra chỗ đó bị sưng lên.

Nhưng điều này không thể tránh khỏi trong lúc quay phim, cậu thấy quen rồi.

Liêu Thần Hi thấy Cao Duy nhìn chằm chằm tay cậu thì ngượng ngùng lắm, rút tay ra được, cúi đầu cười bảo “Cũng không có máy quay, đâu cần phải diễn.”

Cậu gào thét trong lòng: Đúng! Không diễn! Mau mau thổ lộ tấm lòng! Nắm tay em! Hôn em! Làm chuyện không thể miêu tả với em!

Gào thét xong, lại bắt đầu khinh bỉ chính mình không biết từ khi nào đã trở thành gã biến thái vừa đen tối vừa đói khát thế này.

Cao Duy nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau dựa vào ghế, nhẹ giọng bảo “Không diễn.”

“A?” Liêu Thần Hi hơi khẩn trương, cảm thấy có khả năng Cao Duy sẽ lập tức tỏ tình với cậu.

“Hôm nay thấy em lại nhớ về anh trước đây, hồi đó cũng vậy, độ tuổi cũng tầm tầm em, hầu hết đều ở thành phố điện ảnh, hết phim này tới phim khác đóng liên tục, có lúc diễn cùng lúc hai bộ, cực kì khổ cực, nhưng được cái phong phú.”

Liêu Thần Hi nhìn kim truyền dịch cố định trên mu bàn tay, lầu bầu “Anh coi em là thế thân của anh đấy à?”

“Hửm?” Cao Duy không hiểu ý cậu.

“Có phải anh tự yêu chính mình không hả?”

Mạch não Liêu Thần Hi, Cao Duy từ chối hiểu, chuyển chủ đề “Tay em đợi lát nữa bảo Jeffrey bôi thuốc cho, có thuốc không?”

“Có.” Vừa được Cao Duy quan tâm, Liêu Thần Hi quên luôn mới nãy mình đang nghĩ gì.

“Lần này phải diễn ba tháng, không đến nỗi vì đuổi tiến độ mà thời gian nghỉ cũng không có chứ?”

“Mấy hôm nay thôi.” Liêu Thần Hi  bảo “Vì đuổi mới có ngày hôm nay, nếu không lúc này em vẫn còn đang đóng phim đấy, thời gian nói chuyện với anh cũng không có.”

Cao Duy nhìn cậu, cười đầy ẩn ý “Có phải nhớ anh rồi không?”

“…Anh hâm à?” Liêu Thần Hi quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Cao Duy, nhưng khoé miệng cong cong.

Cao Duy nắm cằm cậu xoay lại, vô cùng nghiêm túc bảo “Anh rất nhớ em, Husky cũng nhớ em nhưng nó không tới được.”

Liêu Thần Hi cố gắng kiềm chế để mình không cười, có vẻ là không kìm nổi, mắt nhìn về hướng khác “Anh hâm chắc luôn.”

Cao Duy cười ha ha, buông cậu ra, dựa vào ghế nói “Em bảo hâm thì là hâm, em gối lên đùi anh ngủ một lát đi, truyền xong sẽ lại bận rộn đấy.”

Liêu Thần Hi dè dặt nằm xuống, mở mắt là có thể thấy mặt Cao Duy.

“Ngủ đi, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi.”

Liêu Thần Hi an tâm nhắm mắt lại, nhưng hoàn toàn không ngủ nổi, cả đầu toàn Cao Duy, cả đầu toàn: Chúng ta thật sự đang yêu nhau đúng không?

_______________________________

Bình luận

Truyện đang đọc