Hạ Triều chưa nói dứt chữ “Chạy”, Tạ Du đã bị hắn kéo cổ tay xông ra khỏi lớp.
Cả tập thể lớp 3 rầm rầm chạy theo đằng sau.
Tạ Du chạy xuống cầu thang, hai ba bậc một bước, đến mấy bậc thang cuối cùng thì nhảy qua luôn, may mà tiết sau là tiết thể dục, vừa ra khỏi khu nhà dạy học liền chạy thẳng một mạch tới sân thể dục: “Cái đệt?”
Tiết Tập Sinh không đuổi kịp mọi người, chạy được mấy bước bèn phi cái cán chổi ra đằng trước, rớt bộp một cái trúng bên chân Hạ Triều.
“Chơi gì ác dữ vậy,” Hạ Triều lảo đảo bước chân, “Đây là học ủy mà tôi biết sao?”
Cảnh tượng quá hoành tráng, khí thế rầm rộ, ầm ĩ đến mức mấy đứa học sinh vốn đang đùa giỡn ngoài hành lang đều tự giác rút lui về lớp mình.
Hai vị đầu gấu trường tai tiếng lừng lẫy bị cả lớp rượt đánh, đuổi từ tầng bốn xuống tận tầng một, xem chừng còn có ý định chuyển chiến TSng sân thể dục để đánh tiếp, quả thật là hiện trường ẩu đả quy mô lớn.
Các lớp khác hầu như không dám ho he gì, chờ đội quân kia tràn qua, lúc này mới bám lấy lan can ngó xuống dưới, cùng kêu lên đầy cảm thán: “Kích thích ghê á, quá trâu bò!”
“Đứng lại! Không được chạy!”
“Các anh em, vòng qua đường băng bọc đánh hai đứa nó!”
“Anh Tình, bà dẫn đám con gái chuẩn bị đột kích từ chéo cánh trái cho tôi!”
Trải qua hàng loạt chỉ đạo chiến thuật kỳ quái, ngay sau đó là tiếng rống giận ngút trời của Tiết Tập Sinh: “Sao hai cậu lại cố tình kéo tụt điểm bình quân của lớp hả —— các cậu thật quá đáng, không có tinh thần trách nhiệm đối với tập thể gì hết!”
“…”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tạ Du bị đuổi giết quanh sân tập tận mấy vòng như vậy, chạy đến đâu là bị người ta kéo nhau vây xem đến đó, tâm trạng vừa phức tạp vừa chật vật.
Cậu vừa chạy vừa lấy cùi chỏ huých huých người sát bên cạnh: “Chạy nữa hả?”
Lớp 3 chạy được vài vòng, giữa chừng đổi đi đổi lại rất nhiều chiến thuật, cuối cùng như zombie vây thành, từ bốn phương tám hướng nhào về phía hai người.
Hạ Triều cũng phải sợ cái đám này, hắn thở hắt một hơi, dừng bước: “Thôi đừng chạy nữa, cứ chạy tiếp thì chắc hết cả tiết mất.”
Mới vừa dừng lại một lát, Lưu Tồn Hạo đã lao tới xô Tạ Du từ phía sau, Tạ Du bị đẩy ngã nhào về phía trước, không kịp đứng vững, đành đổ vào người Hạ Triều.
Hạ Triều cũng bị một giây chớp nhoáng này làm cho không kịp trở tay, chỉ biết đỡ lấy eo Tạ Du.
Một giây sau, bản thân hắn cũng không giữ được thăng bằng.
“Các anh em,” Lưu Tồn Hạo túm được người lập tức hô, “Bắt lấy —— ”
La Văn Cường lao ra từ phía bên kia đường băng, vừa chạy vừa hùng dũng cởi phăng áo khoác ném lên mặt cỏ, quăng người nhảy lên, bịch một cái đè lên người Lưu Tồn Hạo: “Liệu mà khai báo cho thành khẩn, hôm nay hai đứa bây đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn nghe chưa!”
Một đám thiếu niên xếp thành một chồng người, đứa này nằm lên đứa kia, ghim chặt hai người bọn họ xuống đường băng.
Tiếng động bên tai ầm ĩ không ngừng.
Tạ Du cúi đầu, trong tầm mắt chỉ còn lại mỗi hầu kết nổi lên của bạn trai mình, nhìn xuống một chút nữa là cổ áo đồng phục đang rộng mở của hắn.
Hạ Triều đang định nói “Đủ rồi, đừng có tới nữa”, kết quả còn chưa nói thành lời, đã gặp phải ánh mắt của Tạ Du.
Dựa sát vào nhau.
Trong lúc nhất thời cả hai không kịp đề phòng, cứ ngẩn người ra nhìn đối phương mất mấy giây.
Lúc đầu Lưu Tồn Hạo chỉ định giữ chặt hai đại ca này, kết quả La Văn Cường với sức nặng vận động viên ngàn cân tự dưng nhào tới đây, đè đến mức chính cậu ta cũng không chịu nổi: “Thể ủy, ông nặng bao nhiêu cân vậy? Đổi thành người khác tới được không!”
La Văn Cường rất tủi thân: “Ông ghét bỏ tôi đấy hả Chuột?”
Tạ Du đấu mắt với Hạ Triều một hồi, không biết là ai nhếch môi cười đầu tiên, sau đó tiếng cười như thể lây nhiễm, từ lồng ngực rung rung, dần truyền sang đối phương.
Tạ Du cười nhắm mắt lại, chống bàn tay trên mặt sân cao su, không buồn quay đầu nói với mấy đứa đằng sau: “Có bệnh đấy à, lăn ngay xuống đi.”
Mấy hồi còi lanh lảnh cắt ngang ‘chồng người’ đang nhốn nháo.
Giáo viên thể dục cầm danh sách trong tay, đi từ phòng giáo vụ ra: “Cái đống kia – chính là các trò đó, xếp hàng mau, còn chen chúc ở đấy làm gì.”
Nghe thấy vậy, bọn La Văn Cường lập tức đứng lên.
Trên người Tạ Du chợt nhẹ bẫng, đang định rời khỏi Hạ Triều, chưa kịp chống tay, bỗng nghe thấy Hạ Triều gọi cậu một tiếng: “Tạ Du.”
“Ừm?”
Hạ Triều không nói gì.
Hắn hơi nhổm người lên, theo động tác này, áo khoác trên người hơi trượt xuống, trông bộ dạng mặc quần áo đầy vẻ hững hờ, bờ môi như gần như xa lướt qua bên má Tạ Du, cuối cùng khẽ chạm vào vành tai cậu.
Không một tiếng động, lại còn ngưa ngứa.
Trên bãi tập đã có mấy lớp đứng đó, thêm cả một vài nhóm đang đánh cầu lông chưa xong.
Hạ Triều ngửa ra sau, thừa dịp không ai chú ý, kéo dài khoảng cách một lần nữa, rồi mới cười nói: “Hôn một cái.”
Chờ tất cả xếp thành hàng, thầy thể dục lật danh sách trong tay, nói tiếp: “Tiết này chúng ta sẽ thử tính giờ chạy cự li dài, lúc nãy tôi có đứng bên cửa sổ nhìn các trò, cả lớp đã chạy vài vòng làm nóng người trước rồi chứ hả, không tồi, rất tích cực. Thế nên bây giờ chúng ta bắt tay vào thử luôn nhé, nam sinh đi theo tôi trước nào.”
Một nghìn mét.
Tiếng kêu ca oán thán ngập đất trời.
Giờ nghỉ giải lao vừa nãy đã tiêu hao quá nhiều sức lực, đến khi thầy thể dục hô “Chuẩn bị —— chạy”, không một ai dấy lên nổi tinh thần, chậm chạp lê lết về phía trước, khổ sở mãi mới vượt qua được ngưỡng tiêu chuẩn đề ra.
Chạy được chừng hai vòng, ngoại trừ hai đại ca thể lực hơn người của lớp, bọn còn lại đều co quắp trên mặt đất.
Thầy thể dục tính giờ cho đám con trai xong, mặc chúng nằm rạp ở đấy không nhúc nhích, đi tới phía nữ sinh thông báo: “Các bạn nữ chuẩn bị nào.”
Tạ Du khom người, tay chống đầu gối, cúi đầu thở hổn hển.
Hạ Triều ngồi ngay rìa đường chạy, bị ai đó chọc chọc sau lưng.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với các cậu vậy,” Vạn Đạt uể oải rụt tay lại, vừa ngồi dậy được hai giây, suýt nữa không giữ vững được mà ngã xuống lần nữa, hỏi vào trọng điểm, “… Tui chỉ muốn biết bí kíp làm sao để nâng cao thành tích thôi.”
Hạ Triều ra hiệu cho cậu ta ghé lại gần.
Vạn Đạt cố gắng lết cái thân tàn, nhích về phía Hạ Triều thêm mấy centimet.
“Thuốc bổ não Đại Lực, tăng cường trí nhớ, chỉ cần nhìn qua công thức định lý phức tạp một lần là sẽ không quên,” Hạ Triều càng nói càng hạ thấp giọng, nghe mà cứ tưởng thật, “Sợt trên TB với từ khóa cửa hàng XXX, đánh giá tốt + trả hình feedback, sẽ được tặng thêm lì xì với trị giá lên đến một đồng.”
Vạn Đạt âm thầm ghi nhớ tên cửa tiệm taobao kia: “Thật hả Triều ca?”
Hạ Triều: “Thế mà cậu cũng tin à?”
Vạn Đạt: “…”
Tạ Du ngồi gần đó, nghĩ thầm công lực chém gió không chớp mắt của Hạ Triều hình như lại tiến bộ không ít rồi.
Chạy tiếp hai vòng, ngoại trừ mệt mỏi, bọn Lưu Tồn Hạo đều cảm thấy đầu óc tỉnh táo đến lạ.
Vấn đề này cũng không tiện hỏi cho lắm, cho dù rốt cuộc là nguyên nhân gì, thì cũng chẳng có ai rảnh đến mức thích mang người khác ra làm trò đùa, thực ra náo loạn một trận như vừa nãy đã coi như được phát tiết gần hết rồi.
Lưu Tồn Hạo quay sang vỗ vỗ đầu Vạn Đạt, ý định dẫn dắt chủ đề sang hướng khác: “Này, mấy ông coi liệu lần này tụi lớp 4 có nên quỳ xuống gọi bố không.”
“Tôi quên béng mất vụ này đấy,” La Văn Cường ngửa đầu uống hết mấy ngụm nước, nói, “Đợt lát nữa hết giờ tôi phải lượn qua trước cửa lớp 4 mấy vòng mới được, nhắc cho tụi nó nhớ chứ, có ai tình nguyện đi với tôi không?”
Đi cái lông á, Tạ Du thật không dám tưởng tượng đến hình ảnh cả đám ‘đứng lắc lư trước cửa lớp 4’.
Nghĩ đã thấy ngớ ngẩn.
Tạ Du: “Đừng nhìn tôi, tôi không đi.”
Trước kia Tạ Du và Hạ Triều phụ trách mặt tiền của lớp 3, giờ đây kiêm luôn cả thành tích học tập, dù có không muốn đi, cuối cùng vẫn bị cả đám lôi xềnh xệch qua lớp 4 lượn tới lượn lui mấy vòng.
“Ông nghĩ xem hai đứa ông đã đối xử với bọn tôi thế nào,” La Văn Cường vừa đi vừa nói, “Không đi mà coi được à.”
“Coi được chứ sao.”
“…”
Đám Lương Huy bị ép phải tiêu hóa sự thật phũ phàng suốt từ giữa trưa, đến giờ vẫn chưa kịp tiêu hóa xong, vào tiết rồi mà không thể nào tập trung tinh thần, trong đầu chỉ còn mỗi con số “744” hoang đường nọ.
Kết quả sau giờ học, quay đầu đã thấy đám lớp 3 đứng hết ngoài hành lang từ bao giờ, xuyên qua lớp kính cửa sổ mà ngó chòng chọc bọn họ.
Trong đám người này, ngoại trừ Tạ Du chẳng có biểu cảm gì, vẻ mặt những đứa khác đều vô cùng phong phú.
Đứa nào đứa nấy mặt mày đầy vẻ khinh bỉ, trông đến là kiêu căng.
Nhất là lớp trưởng lớp 3 nọ, chỉ thiếu nước dùng lỗ mũi mà nhìn bọn hắn.
Từ giữa trưa khi có kết quả thi đến tận giờ tan học buổi tối, topic nóng nhất trên diễn đàn trường học không còn là lầu cp của hai đại ca trường nữa, mà là về hai phiếu điểm nghịch thiên nọ.
Những tin tức vỉa hè thi nhau mọc lên như nấm, mỗi người nói một kiểu.
Hết giờ tự học buổi tối.
Tạ Du tắm rửa xong, kéo cửa phòng ra, nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang không ngừng reo, cậu lau sơ sơ tóc rồi mới đi qua đọc thông báo.
Cột thông báo hiển thị liên kết Vạn Đạt vừa chia sẻ, bên trên là một dòng chữ to đùng: —— Shock! Hai giáo bá trường chúng ta hình như bị đụng xe hỏng đầu óc luôn rồi!
“…”
[Vạn Đạt]: Bây giờ hình tượng của cậu với Triều ca đại khái là như vậy đó.
[Vạn Đạt]: Tụi nó còn đang mong các cậu có thể đi viện khám khoa não một chuyến xem thế nào…
Tạ Du lướt qua, phát hiện càng về sau xu hướng càng trở nên ly kỳ, cái gì mà kỹ thuật hoán đổi trí óc công nghệ cao, đột biến gien, thậm chí có bình luận còn rẽ hẳn sang hướng mới, tỉ dụ như thiết lập ‘xuyên qua’ với ‘trùng sinh’.
Lúc Hạ Triều cầm theo bài thi gõ cửa đi vào, Tạ Du vừa mới tắt topic đầy hoang đường kia.
Bạn nhỏ chỉ mặc một chiếc áo mỏng, kiểu dáng rộng rãi, mái tóc vẫn còn đang ướt nước.
Cậu lau thêm một lúc, tiện tay tháo khăn mặt xuống, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc vuốt ngược về phía sau. Sau khi hất tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, ngũ quan càng thêm nổi bật, mặt mày thanh lãnh.
Hạ Triều vốn định mang bài thi qua, nhưng giờ đây thấy vậy, sao còn tâm tư nào khác: “Em đang đọc gì đấy?”
“Topic não tàn.”
“Cái mà Vạn Đạt gửi à?” Hạ Triều trở tay đóng cửa, nói tiếp, “Tiểu thuyết trong đấy cũng khá hay, em có đọc không, tên là gì ấy nhỉ… Trùng sinh chi học bá trường Nhị Trung ấy.”
Tạ Du: “Em chỉ nhìn lướt qua thôi.”
Hạ Triều đặt bài thi lên mặt bàn, ngồi xuống mép giường nhìn dáng vẻ Tạ Du cúi người thu dọn quần áo.
Tạ Du bỏ quần áo bẩn vào trong sọt, nghĩ một lát, lấy thêm cái áo khoác ở góc giường, vừa chạm đến lớp vải áo, tay bỗng bị Hạ Triều đè chặt.
“Đừng lo dọn quần áo nữa,” Hạ Triều nói, “Lo cho anh trước đi, có được không?”
- -------
Hôm nay mình mới đăng lên đây cho mọi người được hic. Còn 10 chương nữa thôi là hoàn chính văn rồi nè, cảm ơn chủ nhà vì đã cho mình reup lên Wattpad với mục đích đọc offline ❤ Mọi người đọc truyện vui vẻ!