NHÀ CÓ NUÔI MỘT TIỂU BẠCH THỎ!

#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ

#Fl_Wattpad: Leevisu2104

Chương 22: KHI NỮ CHÍNH BỊ ỐM

Tô Tịnh An không đáp lại lời anh nói, khuôn mặt nhợt nhạt sắp không còn sức mà tranh cãi chống đối lại anh rồi, cả người nằm thoi thóp như con cá mắc cạn, chỗ nào cũng đau, giá như có thể ngủ mà không tỉnh lại thì tốt rồi.

"Tô Tịnh An nhớ lấy, em còn dám tránh tôi, thì lần tới...tuyệt đối không nhẹ nhàng như bây giờ!"

Hứa Trác Tuyệt ở cự li gần, anh ghé sát vào tai cô thủ thỉ. Tiểu bạch thỏ rũ mắt, mắt thẫn thờ nhìn bộ váy bị ném dưới đất, không rõ tâm tình hiện tại như thế nào. Đồng hồ treo tường tích tắc nhích lên từng giây, qua nửa giờ Tô Tịnh An cảm nhận hạ thân chưa từng bớt đau đớn,người đối diện ra tăng tốc độ, có thử gì đó đang tồn tại trong cơ thể cô. Hứa Trác Tuyệt vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt, anh tỉ mỉ hôn lên mắt, xuống mũi, lại dừng lại ở chỗ môi cô, chần chừ một hồi rồi khẽ chạm lướt qua, Tô Tịnh An ngoan ngoãn để anh ôm lấy, không dám gạt anh ra, không dám né tránh anh dù chỉ một chút. Đúng rồi, không được làm chú tức giận, nếu không chú sẽ không chỉ đối xử với cô như thế đâu, thâm tâm Tô Tịnh An nghĩ như vậy,sau đó Hứa Trác Tuyệt dù có đối với cô như thế nào Tô TỊnh An cũng không dám chống đối nữa.

Anh nói cô đi nghỉ đi, Tô Tịnh An ngoan ngoãn cầm lấy áo sơ mi anh đưa cho cô, mặc vào. Hứa Trác Tuyệt vỗ gối, ý bảo cô nằm xuống, Tô Tịnh An lập tức làm theo. Rất nghe lời, rất biết điều.

Hứa Trác Tuyệt thay một đồ khác, áo quần chỉnh tề đứng trước giường, nhìn Tô Tịnh An đang ngủ, yên tâm đi ra ngoài. Khóe mắt người trên giường khẽ động, giọt nước mắt lăn xuống thấm vào gối ngủ, Tô muốn gặp bà Đình, bà Đình đi đâu, có thể về đón Tô không?

"Tô Tịnh An, ra ngoài này."

Trong phòng vọng lại mệnh lệnh của người nào đó.

Tô Tịnh An vụng về lau nước mắt, càng lau lại càng tủi thân muốn khóc, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, mới có người sợ hãi, nước mắt nước mũi vội vã lau đi, tập tễnh chạy lại mở cửa. Lẽo đẽo theo sau lưng anh.

Hứa Trác Tuyệt đã đặt sẵn máy tính ở bàn trà, cũng đã bật sẵn chương trình mà cô hay xem, chỉ thiếu mỗi người nào đó. Tô Tịnh An tập tễnh đi lại, ngồi xuống ngoan ngoãn xem, cũng chẳng để mấy chương trình vào mắt, vừa xem vừa khóc, khóc mệt thì lại muốn đi ngủ, len lén ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Trác Tuyệt đang làm việc, liền với lấy cái gối nhỏ ở bên cạnh, một mạch ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cô thấy bà Đình, bà nhìn co hiền lắm, còn cười với cô, thế nhưng, Tô TỊnh An có đuổi theo thế nào cũng không với được chỗ bà. Bà nói Tô phải ở lại đây, nói rằng Tô phải nghe lời. Tô Tịnh An vừa mơ ngủ vừa nức nở, được một lúc thì im hẳn.

Hứa Trác Tuyêt nhìn Tô Tịnh An nằm ngủ ở ghế sô pha, nhìn áo sơ mi rộng thùng thình, nhìn cặp đùi người nào đó nửa che nửa đậy, cổ họng khô khốc, nhìn Tô Tịnh An lúc ngủ rất yên bình, rất thoải mái, Hứa Trác Tuyệt không nỡ đánh thức cô, Tô Tịnh An lúc tỉnh dậy sẽ không để anh vào mắt.

Thư kí đứng ở bên ngoài ngó nghiêng nhìn đồng hồ, đến giờ họp rồi, có nên vaào hay không?

Cũng may, Hứa Trác tuyệt còn nhớ lịch, Hứa Trác Tuyệt nán lại vài phút, chính lại áo sơ mi, đem chăn đắp kín người cô mới ra khỏi phòng.

Cuộc họp tháng luôn kéo dài hơn dự kiến, Hứa Trác Tuyệt nhìn đồng hồ đeo tay, Tô Tịnh An có lẽ cũng tỉnh rồi.

"Tan họp!"

Người nào đó cũng không nán lại vài giây, đợi xem phản ứng cấp dưới ra sao, cầm lấy điện thoại đi thẳng ra phía cửa phòng họp. Giám đốc nhân sự còn đang loay hoay với mấy con số, nghe thấy lệnh tạm trảm, thì cảm giác vui mừng không tả, len lén nhìn Hứa Trác Tuyệt đi ra cửa, tập tài liệu cũng bớt bị dày vò một chút. Lần nào cungx thế, họp cuối tháng, toàn bộ lỗi lầm đều sẽ bị moi lên, hắn nói sai một chữ nhất định là sẽ không toàn mạng, thế nhưng nghe nói hôm nay có quý nhân đến công ty, còn là một mỹ nhân đi bên cạnh tổng giám đốc, nhất định là từ đấy mà ra, dù sao thì cũng thoát một nạn, sau này... hi vọng quí nhân sẽ thường xuyên đế công ty.

"Cũng bình thường thôi." Thư kí Diệp vừa lạch cạch gõ máy tính, vừa hếch miệng mỉa mai.

"Bình thường? Tôi thấy cô ta có vấn đề thì có!" Thư kí kế bên cười ta, nghĩ đến cô gái hồi sáng mà mọi người truyền tai nhau là quí nhân, lại nhớ đến bộ dạng lẳng lơ của Tô Tịnh An khi ngủ, vẻ mặt khinh bỉ.

"Phát sốt cũng đáng! Thứ đàn bà lẳng lơ."

Hứa Trác Tuyệt vừa mới bước ra từ thang máy, đã nghe thấy màn đối thoại kia. Phát sốt?Tô Tịnh An phát sốt?

Hứa Trác Tuyệt nhíu mày, đi nhanh về phía phòng làm việc, hai thư kí kia nghe tiếng bước chân gấp gáp mới phát hiện ra có người đến, quay lại đã thấy vẻ mặt khó coi của hứa Trác Tuyệt, cây bút trong tay rơi xuống, lắp bắp muốn thanh minh, thế nhưng đáp lại là ánh nhìn của trưởng phòng nhân sự đầy cảnh cáo, Hứa Trác Tuyệt cũng không để ý đến hai người họ, cửa phòng đóng cái rầm.

Hứa Trác tuyệt nhìn Tô Tịnh An nằm ngủ ở ghế sô pha, bế thẳng vào phòng nghỉ. Tô Tịnh An ở trong lòng anh ngoan ngoãn giống chú mèo nhỏ, hơi cau mày dụi dụi vào lồng ngực anh, sau đó lại ngoan ngoãn suy ngủ. Cơ thể Tô Tịnh An lúc nóng lúc lạnh, ban đầu chân tay bị lạnh, Tô Tịnh An cọ cọ vào ngực anhm, muốn tìm lấy một chỗ ấm áp, Hứa Trác Tuyệt đắp chăn lên người cô, vẫn thấy chân tay cô lạnh ngắt. Được một lát trên trán lại lấm tấm mồ hôi, hình như là đang nóng, lại có người lật đật chạy đi tìm điều khiển chỉnh lại nhiệt độ phòng.

"Tô Tịnh An."

Lúc mê man, Tô Tịnh An nghe thấy có người đang gọi tên cô, thế nhưng mí mắt nặng trĩu, rất muốn ngủ.

"Lão Mễ, cậu đến chưa?"

Lão Mễ tâm tình rất tốt, đứng ở trong thang máy vừa huýt sáo vừa nghe điện thoại:

"Đến rồi, đến rồi."

Vừa dứt lời thì thang máy cũng mở, trưởng phòng Lâm đang nạt hai thư kí, nhìn thấy lão Mễ thì cúi đầu chào, lại quay sang tiếp tục mắng người, lão Mễ chẹp chẹp miệng, ngày nào cũng thế, được dăm ba hôm lại thấy có thư kí mới.

"Sao vậy?"

"Cô tự nói đi." Trưởng phòng Lâm thở dài não nề, nhìn người đối diện.

Mễ Phong nhìn hai tội phạm đứng cúi đầu, chọn bừa lấy một người:

"Cô! Nói đi."

Thư kí Diệp nước mắt ngắn nước mắt dài:

"Giám đốc Mễ, tôi thật sự không cố ý, tôi không biết người phát sốt kia lại là phu nhân giám đốc, cho nên...nên mới mặc kệ, thực ra..."

Em Tô phát sốt rồi?

Lão Mễ chạy vội vào phòng giám đốc, không thấy người, nhìn sang phòng nghỉ thấy một màn ôm ấp của hai người kia, Tô Tịnh An dựa vào người anh an ổn nhắm mắt, lão Hứa nắm lấy tay cô, một màn này, chỗ ngực trái bỗng nhói một hồi. Chỗ đó tại sao lại cảm thấy khóp thở như thế?

"Làm sao vậy?"

"Phát sốt rồi!"

Hứa Trác Tuyêt nhìn lão Mễ đứng ngoài cửa, ôm lấy Tô Tịnh An đi ra cửa, Mễ Phong nhìn cặp đùi người nào đó lộ ra, dáng vẻ kia, trên người lại mặc áo sơ mi rộng thùng thình, liền hiểu ra khi nãy đã xảy ra chuyện gì, nhanh tay chặn Hứa Trác Tuyệt lại, cởi áo khoác đắp lên người cô.

Hứa Trác Tuyệt hơi cau mày nhưng nghĩ đến cô đang sốt, áo sơ mi căn bản che không hết người cô, cứ để cho bọn đàn ông bên ngoài kia nhìn thấy thì không được, tạm chấp nhận áo khoác của lão Mễ đắp lên người cô. Lão Mễ đương nhiên là khẩn trương, đi ở phía trước mở sẵn cửa.

"Về nhà hay đi bệnh viện!"

"Về nhà."

Hứa Trác Tuyệt ôm Tô Tịnh An ngồi vào ghế sau, nhìn Tô Tịnh An ngủ li bì, thương tiếc chạm vào má cô.

"Sao không đến bệnh viên, tôi có quen..."

"Không cần, về nhà tôi đi."

Lão mễ cũng không nói gì thêm, quay lại ghế lái, tâm trạng hắn hiện tại...thật sự rất không tốt. Xe lao nhanh vào biệt thự, dừng cái kít một tiếng. Hứa Tuệ Lầm còn mải bán buôn với mấy chị làm vườn, nhìn Tô Tịnh An nằm bất tỉnh được anh bế vào nhà thì sốt sắng chạy đến.

"Không phải là nói không về ăn cơm sao? Chị dâu..."

"Em Tô phát sốt rồi."

Lão Mễ kéo Hứa Tuệ Lâm đang hét toáng lên giữ lại, tránh người nào đó mất kiểm soát mà làm ồn đến Tô Tịnh An. Hứa tuệ Lâm nhìn hắn, sao lão Mễ lại ở đây?

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến chơi."

Có kẻ ngốc mới tin lời hắn, Hứa Tuệ Lâm lại không biết mục đích hắn đến đấy chắc, nãy giờ đến cả nhìn cũng không nhìn nó, chỉ có chăm chăm nhìn lên phía cầu thang, rõ ràng không để nó vaò mắt.

Bên ngoài vừa hay xuất hiện một vị khách, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia. Vị bác sĩ già lật đật xách túi đồ đi vào, cũng quen chân đi thẳng lên trên phòng, Hứa Tuệ Lâm nhìn theo, không rảnh cãi nhau với người kia, đi theo vị bác sĩ già lên phòng. Thế nhưng lúc đi đến cửa lại bị bỏ lại, đứng trầu trực ở bên ngoài.

"Là lần đầu sao?"

Vị bác sĩ già sau khi kiểm tra một hồi, nhìn Hứa Trác Tuyệt sốt sắng đứng bên cạnh, khẽ hỏi.

"Hôm qua lần đầu!"

Bà nhìn Tô Tịnh An một hồi, trầm ngâm:

"Sau này để ý một chút, bước nào cũng không được bỏ qua, nhất, là màn dạo đầu. Đợi cô bé có phản ứng rồi hãy làm, khô khốc không tốt đâu."

Bà đặt vào tay Hứa Trác Tuyệt một tuýt thuốc, lại quay sang nhìn Tô Tịnh An vẫn nằm ngủ li bì trên giường:

"Là mệt mỏi, áp lực thôi, ăn uống đầy đủ tự khắc sẽ khỏi, không cần kê thuốc."

Hứa Trác Tuyệt gật đầu, đi trước một bước mở cửa cho bà, cũng nhanh tay đóng cửa lại, nhìn Tô Tịnh A trên người vẫn mặc áo sơ mi rộng thùng thình, nghĩ ngợi liền đi lấy bộ váy ngủ, tư tay thay cho cô.

Tô Tịnh An, tôi vì em mà làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, em tốt nhất nên biết điều một chút.

"Chú..."

"Ừ"

Hứa Trác Tuyệt đối với giọng nói kia ôn nhu, đầy quan tâm, từ khi nào mà anh đã quen với từ chú ấy. Từ khi nào thì Hứa Trác Tuyệt lại để ý đến tâm tình của người khác, đã lâu rồi không có nghe thấy tiếng cô gọi anh, một ngày hơn rồi, cuối cùng cũng có thể nghe tiếng meo meo kia.

Anh ôm lấy Tô Tịnh An vào lòng, khuôn mặt cô bị anh ép quay mặt lại với anh, Tô Tịnh An vẫn nhắm tịt hai mắt, thế nhưng môi vẫn mấp máy gì đó, lúc ngủ trông cô rất ngoan, không chống đối, không xa cách anh, Hứa Trác tuyệt thích dáng vẻ này.

"Tô Tịnh An."

Hứa Trác Tuyệt gọi thêm một lần, không thấy người nào đó có phản ứng gì, chắc là ngủ rồi.

"Ngủ ngoan."

Người nào đó nhân lúc Tô Tịnh An đi ngủ, khẽ hôn trộm một cái, lại muốn hôn thêm cái nữa, mãi đến khi Tô Tịnh An cau mày, mới biết ý dừng lại. Với lấy điện thoại nhắn vài dòng rồi quay lại chỗ bảo bối.

"Chiều đến công ty làm việc đi, lão Mễ chỉ em!"

Hứa Tuệ Lâm đứng ngây ngốc nhìn điện thoại, sao lại là lão Mễ, chẳng lẽ là anh nó phát hiện ra chuyện kia rồi, nên cố tình đẩy nó cho lão Mễ.

"Đi thôi, anh em cũng đã nói vậy rồi."

Lão Mễ nhìn nó ngu ngơ, buồn cười, cốc vào đầu nó một cái, không cần phải cau có như thế, hắn cũng không có ăn thịt nó. Đi thôi, em Tô có lão Hứa lo rồi, không đến lượt hắn bận tâm như thế. Hứa Tuệ Lâm đi theo sau, nhìn bóng dáng đơn độc, lẻ loi của lão, chỗ ngực trái cảm giác rất khó thở, như bị một kẻ vô tình bóp nghẹn lấy, kẻ đơn phương lúc nào cũng không có quyền giận dỗi, cho nên vui buồn, tức giận, không vừa ý chỗ nào cũng chỉ có thể ở phía sau mà tỏ thái độ, mãi mãi không có quyền chỉ trích họ.

Con gái đơn phương đã khổ, nhìn kẻ mình đơn phương lụy tình vì một cô gái khác lại càng khổ.

________________

Tô Tịnh An tỉnh dậy một tay vòng qua ôm lấy người anh, một tay vừa vặn ở trong lòng bàn tay Hứa Trác Tuyệt, cảm giác sống lưng lạnh toát, len lén ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy Hứa Trác Tuyệt đang cầm tài liệu xem, lại cụp mắt xuống. Cả người mệt mỏi, đến cả sức để rút tay lại cũng gần như không có rồi, hai tay giữ nguyên trạng thái không có nhúc nhích nổi, cô vừa mới tỉnh dậy, giờ đã lại muốn ngủ, hai mắt lim dim sắp ngủ, lại bị kẻ nào đó đánh thức:

"Còn mệt không?"

Tô Tịnh An lắc lắc đầu, thế nhưng hai mắt đã díp lại thành một đường, một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Hứa Trác Tuyệt nhìn người nào đó, vứt tài liệu sang một bên, lại ôm lấy gối ôm vào lòng, nhìn đồng hồ điểm đến giờ cơm tối, lại lục đục ngồi dậy, đắp chăn kín cổ cho "vợ" rồi mới ra khỏi phòng.

Thím Âu nhìn thấy anh, thì đứng phắt dậy, mong ngóng muốn gặp Tô bé nhỏ lắm rồi, thế nhưng lại không dám mở miệng, Hứa Trác tuyệt nhìn thím, rót lấy một cốc nước:

"Thím nấu chút cháo đi, một lát tôi đem lên."

Chưa gì đã không thấy người đâu, Hứa Trác Tuyệt lắc đầu, cầm cốc nước lại đi lên trên phòng. Dạo gần đây không thấy tin tức gì của ông Hứa, nhất định là có kế hoạch gì mới, Tô Tịnh An hiện tại lại đang giận dỗi, phải mau chóng làm lành lại, nếu không sẽ không an ổn gì với ông Hứa, cũng giậ dỗi mãi như thế, tối nào cũng rình mò để ôm trộm, người ngoài mà iết sẽ cười vào mặt anh.

Bình luận

Truyện đang đọc