NHÀ HỌ CẨM ĐỘT NHIÊN LẠI CÓ CHÁU


Cẩm Hương Lộc tẩu thoát khỏi du thuyền, nhảy xuống biển chạy trốn.
Tất cả như nằm trong sự sắp đặt của ai đó từ trước.

Sau khi tắm nhanh qua nước biển về đêm, Cẩm Hương Lộc trồi lên mặt nước.

Thấy ngay con thuyền cứu hộ đã được chú hai chuẩn bị sẵn cho, liền leo lên nhanh chóng.
Để Cẩm Phong Đông đứng trên gào thét.

Đến khi nghĩ quẩn muốn nhảy xuống đuổi theo, thì đã bị người của bà Phó giữ lại.

Bà Phó tại phòng điều khiển, nhìn qua ống nhòm.
Thấy người của ông trùm đang đưa vị khách đặc biệt nhất hôm nay rời đi không nói lời nào ngay trước mặt bà.

Cũng chẳng còn hứng thú chơi trò đuổi bắt với đại tiểu thư Cẩm Hương Lộc.
Bà Phó thầm ghi hận với chú hai em.

Sau này nhất định sẽ tính sổ chuyện ngày hôm nay.

Tạm thời nắm giữ cậu ấm nhà họ Cẩm vài hôm như cảnh báo rồi sẽ trả về lại tay ông trùm.
Cẩm Hương Lộc sau khi tẩu thoát thành công, chưa vội đắc ý ngay.

Còn cẩn thận xem xét tình hình sắp tới rồi bắt đầu hành động.
Ba ngày tiếp theo, cậu ấm bị bà Phó giữ lại, còn bên phía em lại được chú hai mời ở lại vài hôm vì lí do không làm theo kế hoạch đã được chú hai sắp xếp trước đó.
“Chú hai.

Cái này chú hai phải nói cậu ấm nhà chú chứ.


Sao giờ chú lại quay ra trách con không làm theo những bước trong kế hoạch?”
Chầm chậm thở ra một hơi thuốc trắng, bay lên trời.

Cánh tay hạ thấp xuống, gạt nhẹ vào chiếc gạt tàn màu nâu đất được đặt trên bàn.

Chú hai không nhanh không vội một mực khẳng định rằng đây là chuyện do chính em phá tanh bành đến thất bại.
“Vậy trước ta đã nhắc thế nào? Rằng trước khi nhảy xuống biển chạy trốn, phải xử lý bà Phó một cách nhanh gọn, vậy sao đại tiểu thư đây lại bỏ qua bước đó.

Mà nhảy sang bước kế tiếp? Dù là có ai tới phá đám, thì cũng phải lấy cái danh phận ‘bà chủ sòng bạc khu vực cấm’ để trả thù chứ.”
Tới đây, Cẩm Hương Lộc bắt đầu tịt ngòi.

Chột dạ chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm túc biết lỗi lầm của mình, thái độ nhận lỗi giữ chưa được bao lâu lại bị một luồng nghi vấn xoẹt ngang.
Chuyện về cuộc tình tay ba mà cậu ấm Phong Đông kể ngày hôm đó.

Rốt cuộc là như thế nào.

Em quay nhìn chú hai với ánh mắt long lanh chờ đợi.

Dẫu biết chú hai luôn sẵn lòng giúp đỡ, cũng như trả lời mọi câu hỏi từ em.
Nhưng có lẽ đây là lần thứ hai sau khi trở về nhà.

Em chủ động yêu cầu chú hai như này.
Nhíu mày nghi hoặc, đoán chắc em đang có thứ muốn nói nhưng lại ngập ngừng chần chừ.

Chú hai chồm người về phía trước, dúi đầu điếu thuốc đang cháy xuống chiếc gạt tàn.

Chân nọ bắt chéo chân kia cũng phải gỡ ra.

Chỉnh lại trang phục, rồi từ từ đứng dậy.
Tiến tới cánh cửa kiếng nhìn ra ngoài, nơi hướng ra vườn hoa của dinh thự.

Lâm Bạch đang đi dạo ngoài vườn, còn cầm theo một thiếc kéo cắt hoa vào nhà cắm.

Có vẻ như cô em song sinh của Cẩm Hương Lộc đã thích nghi được với môi trường ở đây.
“Chú hai.

Cháu vẫn chưa nói hết”
Quả nhiên như chú hai suy đoán.

Chỉ cần chú hai di chuyển hay rời khỏi vị trí ban đầu.

Cẩm Hương Lộc em sẽ bắt đầu lo lắng, sợ chưa kịp hỏi thì người đã mất tăm.
Liếc em một cái, chú hai như thỏa mãn.

Cười thầm rồi ngay lập tức hằn giọng, lười biếng đề nghị: “Nói!”- Không nhiều cũng chả ít hơn nửa từ, đúng là con người keo kiệt nuông chiều người khác.


Giờ còn làm mặt đó còn keo kẹt gấp bội!
“Chú hai biết cha đứa bé là cậu Nghiêm Túc phải chứ?”
Không nghĩ ngợi gì thêm cho nhức óc, chú hai trả lời ngay như đây là điều hiển nhiên: “Ừm”- Vừa dứt lời em đã đứng phắt dậy, tông giọng cũng cao hơn khi nãy.

Cứ như đang mất kiểm soát vậy.
“Vậy sao chú hai không nói cho con biết?!”- Ngạc nhiên với câu hỏi của em, chú hai đáp: “Thì đại tiểu thư có hỏi tôi đây mà tôi nói.

Thêm cả trước kia đến đây thỏa thuận về việc con dâu Lâm Bạch và cháu ruột ta, ta tưởng đại tiểu thư biết rồi mới tới chứ?”
Thấy câu trả lời có vẻ thuyết phục.

Nhớ lại khi đó em cũng chỉ bảo qua về cháu chú hai.

Đúng hơn là chú hai sắp lên chức ông.

Chứ không đề cập tới chuyện cha đẻ hay em trai của cha đứa trẻ.
Để rồi bây giờ người quê, người nhục, người ngại chính là em!!
“Mấy cái đó không ảnh hưởng tới cháu đâu đừng để ý quá.

Giờ thứ ta cần phải quan tâm ngay bây giờ chính là bà Phó đã biết cháu là Cẩm Hương Lộc thực sự”
Chú hai quay người lại, tiến tới chiếc ghế dài đối diện em.

Trước khi đặt mông xuống ghế, không quên lấy thêm chai rượu mới mua ra tiếp khách.

Vào cái thời tiết se se lạnh, mưa thất thường vào giữa mùa hè như này thì chú hai lại nổi hứng muốn nhâm nhi rượu vang hơn là trà nóng.
“Lâm Bạch từng là con gái được bà Phó nhận nuôi.

Chính tay ta đã trực tiếp xác nhận với người phụ trách cô nhi viên năm đó từng gặp bà Phó.

Người đó đã tự xác nhận rằng người tới đưa Lâm Bạch đi đích thị là bà Phó.

Vì bà Phó đã hứa rằng năm sau sẽ tới cho Lâm Bạch gặp lại chị gái nên người phụ trách nhớ rất rõ”

Đầu như được thứ gì đó trong câu chuyện mà chú hai kể cho, lóe ngang trong đầu.

Như một sợi dây liên kết kết nối tất cả mọi manh mối được tìm ra bao năm qua.
“Có khi nào mẹ ruột cháu và bà Phó từng có quen biết?”
“Cái này đã quá rõ ràng rồi.

Thôi! Hôm nay tới đây thôi, giờ cháu nên về nghỉ ngơi đi thì hơn.

Tầm ba tiếng nữa Phong Đông về.

Kiểu gì cũng không kìm lại được cảm xúc trong lòng mà không để cháu nghỉ ngơi yên ổn đâu”
Nhắc tới cậu ấm, em mới nhận ra được chuyện đã quên.

Vội vàng túm lấy áo khoác, chìa khóa xe.

Vừa đi vừa nói lớn: “Cháu về khu cấm trước, sau có gì chú hai cứ gửi thư qua cho cháu nhé.”
Trông dáng vẻ hấp tấp vội vàng kia.

Có lẽ cả hai vẫn chưa làm lành.

Chú hai cũng hết cách, chỉ biết thở dài rồi để thứ gì đến thì đến.

Họa tới thì dẹp.

Ông trùm đôi lúc cũng phải có thời gian rảnh, chỉ để nghỉ ngơi thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc