NHÂN ĐẠO CHÍ TÔN

"Thú Thần Lĩnh là địa phương tương đối kì lạ trong Đại Hoang, chu vi tám trăm dặm, nghe nói có Thú Thần vẫn lạc, thi thể hóa thành Thú Thần Lĩnh. Nơi đó là nhạc viên của dị thú, sinh sống đủ loại mãnh thú, những loại dị thú này bị luyện khí sĩ Kiếm Môn ta xưng là yêu thú." 

Trên Thải Vân Gian, Đình Lam Nguyệt hướng Chung Nhạc nói: "Sư đệ, yêu thú là từ mãnh thú tu luyện mà thành, nhưng là không có bao nhiêu trí khôn, mà có chút yêu thú thì có thể biến hóa, bị gọi là Yêu tộc. Việc này ngược lại rất thú vị, vô luận là Nhân tộc chúng ta hay là Ma tộc, vừa ra đời đều chính là Nhân tộc hoặc Ma tộc, mà Yêu tộc còn lại là trải qua tu luyện mới có thể trở thành Yêu tộc. Bất quá có thể trở thành Yêu tộc, đều là luyện khí sĩ, thần thông quảng đại, kinh khủng vô cùng!" 

Đào Đại Nhi cười nói: "Nhưng là ở trong Thú Thần Lĩnh cũng không có luyện khí sĩ Yêu tộc. Nghe nói bên ngoài Đại Hoang có thánh địa Yêu tộc, nhưng trong Đại Hoang lại là địa bàn của Kiếm Môn chúng ta, có Kiếm Môn ta bảo vệ Đại Hoang, Yêu tộc không dám tới phạm. Nhiệm vụ lần này của Kiếm Môn đối với chúng ta chính là dễ như trở bàn tay." 

"Đào Đào, ngươi nói ngươi ngửi qua Chung sư đệ, là ngửi như thế nào?" Đình Lam Nguyệt quan sát Đào Đại Nhi và Chung Nhạc, đột nhiên trêu ghẹo nói. 

"Phải nha phải nha!" 

Những thiếu nữ khác lập tức chấn hưng tinh thần, rối rít cười nói: "Nói nhanh lên hai người các ngươi là ngửi như thế nào?" 

"Đào Đào, ngươi ngửi thấy chỗ nào của Chung sư huynh, là gương mặt hay là miệng nhỉ? Hay là những chỗ khác?" 

Đào Đại Nhi nhảy dựng lên, mắt hạnh trừng to, chống nạnh nói: "Còn nói nhao nhao nữa, tỷ mang các ngươi những tiểu tiểu nha đầu này đều từ trên mây bỏ lại đó!" 

"Đào Đào bị chúng ta bắt được cái đuôi nhỏ, bắt đầu nôi hung rồi!" 

Một thiếu nữ bĩu môi tiến tới trước mặt Đào Đại Nhi, cười hì hì nói: "Là miệng đối miệng ngửi thế này phải không?" 

Ngay khi đôi môi hai thiếu nữ sắp dính vào nhau, Đào Đại Nhi rốt cuộc không nhịn được đỏ mặt, vội vàng mang đầu nhỏ nghiêng qua một bên, những nữ hài khác nở nụ cười, bên trên Thải Vân Gian rộn rả tiếng hoan hô cười nói. 

Chung Nhạc cũng bị xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ có thể làm bộ như không có nghe thấy, nói: "Các vị sư tỷ, phong cảnh bên ngoài Đại Hoang là nào thế nào?" 

Các nữ hài liếc mắt nhìn nhau, rối rít lắc đầu, một thiếu nữ lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không biết, chúng ta cũng chẳng bao giờ rời đi quá Đại Hoang. Bất quá ta nghe nói bên ngoài Đại Hoang hung hiểm vô cùng, lúc trước cũng có người đi ra Đại Hoang, nhưng bình thường đều không thấy trở về." 

"Đâu chỉ thế! Ta còn nghe nói bộ lạc ở biên thùy Đại Hoang thường xuyên có người biến mất, là bị ác ma bên ngoài giam giữ để ăn thịt!" Chung Nhạc nhìn về phía Ngu Phi Yến, nói: "Sư tỷ kiến thức rộng rãi, có từng đi qua phía ngoài Đại Hoang hay chưa?" 

Ngu Phi Yến lắc đầu: "Chưa từng đi qua, bất quá luyện khí sĩ Hữu Ngu thị cũng có người đi lại ở phía ngoài. Bên ngoài Đại Hoang... không phải là nơi người ở!" 

Chúng nữ vội vàng hỏi thăm, Ngu Phi Yến không muốn nói chuyện nhiều, nói: "Nếu là các ngươi tu thành luyện khí sĩ, cũng có cơ hội đi bên ngoài Đại Hoang nhìn một chút." 

"Không phải là nơi người ở, đây là đánh giá gì?" 

Chung Nhạc cau mày, hỏi thăm Tân Hỏa, Tân Hỏa đánh ngáp nói: "Ta làm sao biết được? Ta chỉ biết là trước khi ta ngủ say còn không có Đại Hoang, thống trị nơi này chính là Phục Hi thần tộc các ngươi và những thần tộc khác. Ai ngờ sau khi ta tỉnh lại thì phát hiện, Phục Hi thần tộc cũng đã biến thành Nhân tộc. Ở trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, ngay cả ta cũng muốn tìm hiểu..." 

Thú Thần Lĩnh, chỉ thấy dãy núi nguy nga dày đặc, giống như lợi kiếm đâm về trời cao, hiểm ác vô cùng. Vùng đất sâu xa hiểm ác bực này không có người ở, chỉ có bên ngoài Thú Thần Lĩnh mới có bộ lạc Nhân tộc. Mà ở bên trong Thú Thần Lĩnh thì yêu thú ở khắp nơi, các loại yêu thú xem nơi này trở thành nhạc viên phồn diễn sinh sống. Thỉnh thoảng cũng có bộ lạc Nhân tộc đến đây săn thú, nhưng cũng chỉ hoạt động ở bên ngoài. 

Nội bộ Thú Thần Lĩnh thật sự quá nhiều yêu thú, có rất ít người dám can đảm tiến vào trong đó. 

Nhưng vào lúc này lại có hơn hai mươi vị đệ tử thượng viện Kiếm Môn đi lại ở chỗ sâu nhất Thú Thần Lĩnh. Chỉ thấy những vị đệ tử này tế lên từng thanh hồn binh, sưu tầm yêu thú, gặp phải yêu thú lập tức một kiếm tru diệt. 

"Hàn sư huynh, nơi này có chút không đúng lắm, thật giống như yêu thú ít đi rất nhiều, nhưng mỗi một con yêu thú đều rất mạnh!" 

Hơn hai mươi vị đệ tử tế lên hồn binh, luân phiên tấn công, rốt cục mang một đầu yêu ngưu chém chết. 

Thực lực của con yêu ngưu kia rất kinh người, da trâu bền bỉ tới mức coi như là hồn binh cũng đừng mơ tưởng dễ dàng đâm rách, mọi người cũng là hao tốn rất nhiều khí lực mới chém giết được nó. Ngưu thi to lớn giống như một núi nhỏ, mọi người đứng ở trên thi thể nó trông về phía xa, chỉ thấy trong Thú Thần Lĩnh tràn ngập chướng khí, giống như từng đóa từng đóa màu hồng phấn lớn ma cô., giống như từng cây nấm lớn màu hồng phấn. 

Một vị đệ tử thiếu niên hết nhìn đông tới nhìn tây, khẽ cau mày, hướng vị Hàn sư huynh dẫn đầu kia nói: "Sư huynh, thật sự có chút không đúng lắm! Con yêu ngưu này mạnh ngoài ý liệu, ở Thú Thần Lĩnh này chưa bao giờ có yêu thú mạnh như vậy!" 

Bên cạnh có người cười nói: "Sư đệ ngươi quá lo, Hàn sư huynh chính là đệ nhất nhân trong số nam đệ tử thượng viện ta, trận chiến nào mà chưa từng thấy qua? Cho dù tên Chung Sơn thị và Thủy Đồ thị kia ở trong mắt Hàn sư huynh cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, khó khăn trèo lên nơi thanh nhã!" 

Vị Hàn sư huynh này chính là đệ nhất nhân trong số nam đệ tử thượng viện, nổi danh ngang với Ngu Phi Yến, nghe vậy ôn hòa cười một tiếng, nói: "Thực lực của Thủy Thanh Hà Thủy sư huynh vẫn phải có, khả năng còn cao hơn cả ta. Về phần Chung Sơn thị sao, còn thiếu sót chút ít hỏa hầu." 

Đột nhiên, chỉ thấy chướng khí phía trước phiêu động, bên trong chướng khí màu hồng phấn có một thanh xuân thiếu nữ đang chậm rãi đi về hướng này. Nói tới cũng kỳ quái, thiếu nữ thanh xuân kia mặc trang phục màu hồng phấn, trong tay nắm một luồng chướng khí trên thô dưới mảnh, giống như nắm lấy cán dù hoặc là thân cây nấm. Chỉ là chướng khí dạng như cây dù che lại tầm mắt của mọi người, nên thấy không rõ bộ dáng của nàng kia.. 

Bất quá nhìn thân hình thướt tha kia, hẳn là tuổi sẽ không lớn, nhiều nhất là mười bốn mười lăm tuổi thanh xuân đậu khấu. 

"Vị sư muội này, cẩn thận, đó là chướng khí, có kịch độc!" 

Một vị nam đệ tử vội vàng cao giọng quát lên: "Rời đi chỗ đó nhanh lên!" 

"Khoan đã, có chút cổ quái!" 

Vị Hàn sư huynh kia thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói: "Nơi đây đã là khu vực trung của Thú Thần Lĩnh, ngay cả chúng ta xông tới đây đều có chút khó khăn, huống chi một vị nữ tử? Chúng ta tốt nhất mau lui lại..." 

"Lui? Các ngươi có thể lui đi đâu?" 

Hàn sư huynh chợt quát, mọi người lập tức riêng mình tế lên hồn binh nhanh chóng nhảy xuống ngưu thi, cấp tốc rời đi. 

Cây dù bằng chướng khí kia đột nhiên tản đi, chỉ thấy dưới dù quả thật là một vị thiếu nữ thanh xuân. Chỉ là thiếu nữ thanh xuân nhưng có cổ dài khoảng ba thước, ở trên mọc một cái đầu rắn to lớn, là nhân diện xà! 

Từ trong miệng con nhân diện xà kia phát ra giọng nói của thiếu nữ, cười nói: "Nhân gia đều nói rồi, các ngươi đi không được, các ngươi còn không tin!" 

Hô —— Cổ của nàng đón gió biến dài, chỉ thấy từ phía trong cổ áo được bao lại của nàng xông ra thân rắn càng ngày càng dài, càng ngày càng thô, đầu cũng càng lúc càng lớn. Chỉ một thoáng đầu rắn đã lớn như một ngọn núi nhỏ, thò ra nhanh như tia chớp, một hớp liền nuốt vào bốn vị đệ tử Kiếm Môn! 

"Con xà yêu này đã sắp tu thành luyện khí sĩ, trong Thú Thần Lĩnh không thể nào có hung vật bực này, nó nhất định là Yêu tộc từ ngoài tới!" 

Hàn sư huynh gầm lên, cao giọng nói: "Tế hồn binh ngăn nó chốc lát, chỉ cần chạy ra nơi đây là được!" 

Đệ tử thượng viện còn sót lại rối rít thúc dục hồn binh, chém về phía con đại xà kia. Chỉ thấy từng thanh hồn binh chém vào đỉnh đầu và nơi bảy tấc của con đại xà, khắp nơi tóe lên ánh lửa, lại không thể tổn thương tới nó chút nào. 

"Nhân tộc ngu xuẩn, lại dám can đảm tùy ý tế lên hồn binh, hơn nữa còn là hồn binh cấp thấp như vậy, các ngươi không biết là mình đang tự tìm đường chết sao?" 

Con đại xà kia cười khúc khích, há mồm phun ra nọc độc. Chỉ thấy nọc độc rơi như mưa, những thanh hồn binh kia bị độc dịch dính vào phía trên lập tức toát ra khói xanh nồng đậm, trong khoảnh khắc liền bị ăn mòn thành thủng lỗ chỗ.

Chỉ nghe từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hồn phách mọi người tế ở trong hồn binh cũng bị nọc độc dính vào, hồn phách kêu thảm thiết, nhưng ngay sau đó liền hóa thành từng làn khói xanh. 

Phù phù, phù phù, thân thể đám người Hàn sư huynh lung la lung lay, đột nhiên từng cái từng cái ngã xuống. 

"Đều chết hết, những nhân tộc này thật yếu, khó trách sẽ bị chúng ta và chủng tộc khác làm thành lương thực." 

Con đại xà kia thu lại cổ rắn khôi phục như thường, lắc đầu, đột nhiên cười nói: "Sư huynh, các ngươi cũng muốn ăn ư? Tiểu muội có thể chia cho các ngươi hai người để ăn." 

"Hừ, ai mà cần?" 

Một đại hán thân hình như trụ sắt cất bước đi tới, cười lạnh nói: "Nếu như ta muốn ăn thịt người, tự nhiên sẽ đi bắt, bên ngoài Thú Thần Lĩnh còn nhiều bộ lạc Nhân tộc. Lần trước ta liền xông vào một cái thôn trại, đại khoái cắn ăn, ăn thống khoái!" 

Chỉ thấy đại hán này thân cao hơn hai trượng, mặc áo khoác da lông thật dầy, bộ ngực mọc đầy bộ lông rậm rập, mà trên cổ thì mọc một cái đầu gấu, miệng đầy răng nhọn. 

"Ta vẫn là tới trễ một bước, thế cho nên bị xà sư muội đắc thủ." 

Lại có một người đi tới, bước đi như bay, mọc một cái đầu dê. Hắn bước nhanh đi tới bên cạnh hai người, cười nói: "Hùng sư huynh, ngươi có điều không biết, xà sư muội mời chúng ta cũng là có ý tốt. Những người này không giống với người bình thường, thịt của người bình thường rất khô cứng, nhai vào dính dính. Mà bọn người kia thì đã trải qua tu hành, da thịt bền chắc, nhai vào vị cũng không tệ. Nếu là đặt ở trên chợ, nhất định có thể bán được giá tiền thượng hạng!"

Vị kia xà sư muội gật đầu, cười nói: "Nếu là luyện khí sĩ của Nhân tộc giá trị càng, lần trước ta tham dự thịnh hội vạn tộc ở thành Hãm Không, từng nhìn thấy có người rao bán luyện khí sĩ Nhân tộc. Giá tiền kia, bán ngươi cũng mua không nổi!" 

Con hắc hùng kia nghe vậy cực kỳ động tâm, nói: "Nghe nói trong Kiếm Môn cũng có luyện khí sĩ Nhân tộc..." 

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" 

Xà sư muội cười lạnh nói: "Kiếm Môn trấn thủ Đại Hoang đã trải qua hơn vạn năm, thực lực rất là đáng sợ. Đừng nói ngươi còn chưa phải là luyện khí sĩ, cho dù ngươi là luyện khí sĩ, nếu có ý đồ với Kiếm Môn cũng sẽ bị chết ngay cả đuôi gấu đều không dư lại! Công Dương sư huynh, ngươi nói có đúng hay không?" 

Vị tên Công Dương kia gật đầu, cười nói: "Chúng ta lần này tới là theo sư tôn tới sưu tầm bảo bối của Thú Thần Lĩnh, nếu là Kiếm Môn đệ tử tìm tới cửa, chúng ta liền ăn đi, nhưng tuyệt đối không thể có ý đồ với Kiếm Môn. Chờ cho sư tôn tìm được bảo bối kia, chúng ta lập tức rời đi! Thực lực của Kiếm Môn rất bất phàm, phía ngoài có rất nhiều thế lực lớn đều muốn thâu tóm Đại Hoang, nhưng đến nay vẫn không thể thành công, có thể thấy Kiếm Môn sâu không lường được." 

Vị Hùng sư huynh kia gật đầu, ồm ồm nói: "Lúc gần đi, ta muốn cướp đoạt những nhân tộc này, mang đi ra bên ngoài bán!" 

Xà sư muội đột nhiên quay đầu nhìn về phía bầu trời, thấp giọng nói: "Lại có người đến.... Ồ! lần này là ba nhóm người, bây giờ thì không cần cãi, ta và ngươi riêng phần mình chịu trách nhiệm một nhóm. Hai vị sư huynh, các ngươi nhớ lấy, nhất định phải giết sạch toàn bộ, không thể để thoát một người. Nếu như làm kinh động Kiếm Môn, sẽ phá hư đại sự của sư tôn!" 

Công Dương cùng Hùng sư huynh gật đầu, riêng phần mình tản đi. 

Khóe miệng vị xà sư muội kia phun ra đầu lưỡi thật dài, nhanh chóng chạy về hướng đám người Chung Nhạc và Đào Đại Nhi, lẩm bẩm nói: "Hy vọng sư tôn nhanh một chút tìm được bảo bối kia, thời gian nếu là kéo dài quá lâu, chỉ sợ lần sau Kiếm Môn tới sẽ không phải là những tiểu tử này, mà là luyện khí sĩ..."

Bình luận

Truyện đang đọc