NHÂN GIAN HOAN HỈ

Sáng sớm tinh mơ đã không gặp chuyện tốt lành thì thôi còn phải đối mặt với mấy kẻ vô lại.

Thân phận không rõ ràng, mục đích cũng không xác thực; chỉ hàm hồ nói người trong nhà bị công ty anh lừa hơn mười vạn, bây giờ muốn bồi thường.

Bồi thường? Trong nhà có người bị lừa hơn mười vạn?

Vốn dĩ sáng nay tâm tình của Chu Diệu tốt lắm, mặc cho tối qua kết thúc công việc muộn còn phải ngủ trên sofa. Thế mà sáng nay lại nghe dưới lầu nháo thành như vậy.

Toàn là mùi lừa đảo, bất lương.

Tối hôm qua, ngủ tại công ty còn có Hà Hạo và mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi. Bọn họ xuống lầu tìm hiểu trước, ngăn cho mấy người đó không làm càn nữa. Dẹp loạn xong, một nhân viên lên báo cáo tình huống cho anh.

Chu Diệu đứng trước cửa sổ sát đất, tầm mắt lạnh lùng nhìn xuống. Tình huống như vậy, mười thì có chín là cố ý tới hắt nước bẩn; cũng không biết là người nào mướn diễn viên sứt sẹo thế này, không có một chút kỹ năng diễn.

Thủ đoạn thấp hèn lại ác liệt.

Trước hết, Chu Diệu gọi điện thoại đến phòng bảo vệ. Bọn họ đến rất nhanh nhưng lúc này phần lớn còn chưa đi làm, tổng cộng chỉ có ba người, thiếu chút nữa lại xảy ra xung đột.

Cuộc gọi thứ hai là anh gọi cho chú Trương hỏi tình huống cụ thể, xem chuyện này có thật hay không. Chú Trương đang trên đường đến, hỏi anh “Chu tổng, cậu đang ở đâu?”

“Ở công ty.” Chu Diệu trả lời. Nghe tiếng chú Trương thở hồng hộc, dặn dò một câu “Chú không cần vội, tới công ty rồi hẵng nói.”

Sau đó thì cúp máy.

Chu Diệu tiếp tục nhìn xuống, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Xem ra đối phương muốn kéo dài đến thời gian đi làm, nhân cơ hội đông người làm lớn chuyện. Dưới lầu, bốn nhân viên kỹ thuật tăng ca tối qua đang xử lý tình huống, bọn họ đều là những sinh viên ưu tú nhưng căn bản cũng không biết cách đối phó với mấy người này.

Chu Diệu gọi điện cho Tiểu Trương – người có thể trạng tốt nhất trong bốn người, đơn giản nói hai câu. Không phụ sự ưu ái của anh, Tiểu Trương không nhiều lời nữa, trực tiếp bắt người đàn ông gầy gò trong mấy người kia.

“… Chính là cái người mặc áo đen tay ngắn, cánh tay có hình xăm.” Chu Diệu đã dặn cậu ta như thế.

Dựa theo phân phó của Chu Diệu, Tiểu Trương và một người nữa đem người đàn ông này vào công ty rồi đóng cửa lại, nói với mấy người kia: “Ông chủ bọn tôi muốn nói chuyện với anh ta.”

Tiểu Trương đưa người đàn ông kia xuống tầng hầm, Chu Diệu cũng đang xuống. Người đàn ông gầy gò bị Tiểu Trương túm, ý đồ giãy ra, trong miệng luôn nói muốn gặp ông chủ.

‘Tôi chính là ông chủ.” Chu Diệu đi tới, trực tiếp hỏi: “Là ai phái các ngươi đến đây?”

“Cái gì chứ… Bọn tôi đến đây đòi công bằng!” Vẻ mặt hắn ta hung ác đáp lời nhưng ánh mắt đã lộ rõ sự chột dạ.

“Được!” Chu Diệu gật đầu. Anh lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm. Chu Diệu cho đối phương một cước, đủ ngoan độc ở chỗ đau nhất nhưng cũng sẽ không để lại dấu vết lâu.

“ – ai!” Hắn ăn đau, kêu một tiếng.

Tốt lắm, vẫn sợ đau.

Tiểu Đinh, Tiểu Trương không ngờ Chu tổng lại trực tiếp ra tay đánh người, nhất thời mở to hai mắt rồi nhanh chóng phản ứng lại, túm hắn ta càng chặt. Nhất là Tiểu Trương, cậu cho rằng ông chủ muốn dẫn người vào để hỏi chuyện; không ngờ ông chủ lại dùng cách này chiêu đãi đối phương… Ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy sảng khoái!

Đối phó với mấy người này chỉ có cách làm cho bọn họ sợ hãi, sau đó lại ném cho họ một chút lợi ích. Sở dĩ thời cổ đại có nghiêm hình bức cung là bởi hiệu suất cao lại nhanh nắm được nhược điểm.

Về phần lợi ích, phải xem chỉ số thông minh của người này như thế nào.



Mười lăm phút sau, hắn ta gọi điện thoại cho mấy người đứng trước công ty giải tán. Chu Diệu vừa lòng gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Trương.

Tiểu Trương ngồi xổm xuống, nói: “Đắc tội, đắc tội!”

Vì ông chủ bọn họ… có đôi khi thật sự tàn bạo a!

Hắn ta nhận được chỗ tốt rồi, cũng không tính toán gì, còn nói một câu cảm ơn ông chủ.

Xã hội này có phân biệt giai cấp, Chu Diệu sống trong vòng luẩn quẩn này nên đương nhiên có cảm thụ sâu sắc. Giữa người với người, cho dù là bần phú hay chỉ số thông minh chệnh lệch nhưng đều không phân cao thấp, chính là có một số người cho rằng mình sống kém người ta một bậc.

Chu Diệu về văn phòng thì nhận được điện thoại của Đa Ninh, cô đã tới phòng làm việc rồi. Chu Diệu đứng gần cửa sổ nhìn văn phòng thú bông Alice phía đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên.

May là mười lăm phút trước anh đã xử lý tốt đám người kia.

Đa Ninh biết tối qua Chu Diệu không về nhà cho nên sáng nay đi làm còn đem theo một phần bữa sáng. Bữa sáng là những thứ được mọi người chọn thường xuyên nhất – sữa đậu nành và bánh bao chiên. Bất đồng ở chỗ, Đa Ninh đến cửa hàng có tiếng nhất xếp hàng đợi mua.

Sức ăn của Chu Diệu rất lớn, mỗi lần cô chỉ có thể ăn nhiều nhất năm cái bánh bao chiên nhưng Chu Diệu có thể ăn đến hai mươi cái. Khá kỳ lạ là ăn rõ nhiều như thế nhưng cũng không thấy anh béo lên.

Trong tay cầm hai phần sữa đậu nành và hai mươi lăm cái bánh bao chiên, Đa Ninh cầm di động cười ha ha hỏi: “Em mua bữa sáng cho anh, giờ cầm lên có tiện không?”

“Tiện chứ… Đương nhiên là tiện!”

Đa Ninh cầm bữa sáng lên lầu, nhân viên đi làm cũng tương đối nhiều rồi, bọn họ đều gật đầu cười với cô. Tất nhiên Đa Ninh cũng chào hỏi lại, sau đó lên lầu hai. Không ngờ Chu Diệu lại xuống lầu hai đón cô rồi cùng nhau lên phòng anh.

Đa Ninh ngồi xuống, đem sữa đậu nành và bánh bao chiên để lên bàn trà. Chu Diệu còn chưa rửa mặt, anh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, bên trong truyền đến tiếng nước.

Qua một lúc còn có âm thanh cạo râu.

Đa Ninh: …

Trong lòng nhịn không được gào thét – chỉ là ăn sáng thôi mà, cũng đâu có phải ra cửa đi làm, không cần chăm chút vậy đâu!

Cô còn lấy hạt tiêu và giấm từ cái túi nhỏ, đặt chúng gần chỗ của Chu Diệu. Ngoài việc ăn nhiều, khẩu vị của Chu Diệu so với cô cũng nặng hơn một chút; mỗi khi ăn bánh bao chiên đều phải chấm với hạt tiêu và giấm.

Chu Diệu rửa mặt xong thì cả người khoan khoái lắm. Lúc ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Đa Ninh đang ngồi xổm trên đất. Có những người thói quen vạn năm không đổi được, có sofa không chịu ngồi cứ thích ngồi xổm. Anh đột nhiên nhớ đến trước đây lúc hai người còn nhỏ. Đa Ninh cũng ngồi như vậy, lấy đá và lá cây làm đồ ăn mân mê một phen. Sau đó nghiêm túc để trước mặt anh nói: “Cơm làm xong rồi… Chu Diệu nhanh ăn đi.”

Thật không rõ… hồi nhỏ sao anh có thể cùng Đa Ninh chơi ấu trĩ đến vậy! Càng ấu trĩ hơn là anh còn giả vờ giả vịt nói một câu “Hứa Đa Ninh, em có biết nấu hay không đấy? Căn bản không thể ăn.”

Chu Diệu đến gần bàn trà, cũng không ngồi trên sofa mà ngồi xổm xuống. Cầm đôi đũa Đa Ninh đưa cho anh rồi tách ra; gắp một cái bánh bao, một miếng nuốt hết.

Đa Ninh cũng cắn một miếng, nhìn Chu Diệu ngồi bên cạnh, ánh mắt có chút ý cười hỏi: “Chu Diệu, có thể nói cho em biết làm sao anh có thể ăn hết một cái bánh bao trong một lần không?”

Cô thật sự rất hiếu kì, rõ ràng miệng anh cũng không lớn.

Chu Diệu: …

Bởi vì anh đói bụng!

Chu Diệu trừng mắt nhìn Đa Ninh, dùng đũa chọt nhẹ trán cô, như trước đây vậy. Đa Ninh bị bất ngờ, không kịp đề phòng. Cô che trán, sau đó lấy khăn tay lau trán, trừng mắt nhìn lại “Chu Diệu!”

Chu Diệu cúi đầu, tiếp tục dùng đũa gắp bánh bao, nhịn không được bật cười.

Những lúc như thế này, giống như mấy đứa trẻ con chơi đùa hơn là hai người lớn nói chuyện yêu đương. Về Thiểm Thiểm, càng giống mơ ước hồi nhỏ, cô và Chu Diệu thật sự có một đứa nhỏ giống tiểu thiên sứ. Thế nhưng cô và Chu Diệu đã trưởng thành từ bao giờ rồi; Thiểm Thiểm cũng là sự tồn tại chân thật trong sinh mệnh hai người bọn họ, đem cô và Chu Diệu buộc chặt vào một chỗ.

Nếu nói ngày xưa ấy làm một cái thuyền giấy nho nhỏ bỏ vào chậu rửa mặt; mặt nước vẫn tĩnh lặng, thế giới vẫn nhỏ bé. Bây giờ, cuộc sống chính là chiếc thuyền vượt đại dương mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có mưa rền gió dữ.

Biển rộng vô biên vô hạn, đại đa số người đều không biết đi về hướng nào. Bất đồng ở chỗ có người có bè gỗ, có người có ca nô cũng có người trải qua một phen nỗ lực đem thuyền gỗ đổi thành thuyền lớn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chống lại mưa rền gió dữ.

Tất nhiên là thuyền lớn tốt hơn bè gỗ nhưng Titanic cũng gặp chuyện xui xẻo đấy thôi.



Đa Ninh cũng chỉ hi vọng cô và Chu Diệu có thể đứng trên một con thuyền, cùng nhau nhìn trời xanh nắng ấm, có thể cùng nhau chống lại cơn cuồng phong.

Bên ngoài văn phòng, chú Trương đã chờ được một lúc rồi.

Đa Ninh không biết bên ngoài có người, cô hỏi: “Chu Diệu, hiện tại P2P rất phát triển trong nước sao?” Cho tới nay, Đa Ninh rất ít khi hỏi chuyện làm ăn của Chu Diệu, vì cô không hiểu lắm cũng bởi vì anh sẽ không nói chuyện này với cô. Sở dĩ hôm nay cô hỏi chuyện này là vì tối qua dì dượng có nhắc đến loại giao dịch này. Dượng cô nói tài chính trong và ngoài nước hoàn toàn bất đồng, dì lại lo lắng quá nguy hiểm.

(*) P2P Các giao dịch ngang hàng peer-to-peer (P2P) hay còn gọi là “giao dịch phân quyền” được vận hành và duy trì độc quyền bởi phần mềm. Giao dịch ngang hàng cho phép những người tham gia vào thị trường thương mại trực tiếp với nhau mà không cần bất kỳ bên thứ ba đáng tin cậy nào để xử lý tất cả các giao thương. Các giao dịch này thông thường sẽ được các công ty đóng vai trò trung gian thực hiện để lấy lợi nhuận từ việc thu phí khách hàng. Ngược lại, sự tương tác giữa các đối tác trên các giao dịch ngang hàng được điều khiển bởi phần mềm được lập trình trước, không cần bất cứ sự can thiệp nào từ phía trung gian hay con người.

Chu Diệu cầm đũa, ngẩng đầu nhìn Đa Ninh nói: “Tốt lắm, chỉ cần kinh tế trong nước ổn định.”

Đa Ninh cười cười, Chu Diệu thật sự cho rằng cái gì cô cũng không hiểu.

“… Thật ra…” Chu Diệu lại nói tiếp “Mặc kệ là làm ngành gì thì đều tồn tại những khoản nợ xấu. Giống như công ty này, mỗi ngày đều có báo cáo xử lý nợ nhưng nợ xấu thì vẫn nằm đấy thôi.”

Đa Ninh gật đầu một cái.

Chu Diệu lại nói: “Giống như máy bay vậy, di chuyển rất nhanh nhưng không tránh khỏi nguy hiểm. Tốc độ góp vốn của P2P rất nhanh nhưng rủi ro cũng song hành trong đó. Đồng thời sẽ luôn có người vì nó mà bỏ tiền.”

Đa Ninh tiếp tục gật đầu, hoàn toàn hiểu Chu Diệu nói gì.

“Đừng lo lắng, một khi gặp chuyện không may, ông chủ vẫn có rất nhiều cách bỏ trốn.” Chu Diệu đùa cô, cho rằng Đa Ninh và bố anh cùng lo lắng một chuyện.

Đa Ninh lắc đầu, cô sẽ không lo lắng Chu Diệu bỏ trốn… Chân Thiểm Thiểm vừa ngắn vừa nhỏ, làm sao có thể cùng anh bỏ trốn.

Cho nên phải tin tưởng anh a. Chu Diệu chớp mắt.

Đa Ninh gật đầu, cô luôn tin anh mà.

Đa Ninh về phòng làm việc của cô, Nhan Nghệ cũng đã có mặt. Cô nàng vừa ngồi xuống đã bắt tay vào công việc của mình: Biến hình thành thủy quân lên mạng tuyên truyền cho nhãn hiệu thú bông Alice.

Đa Ninh ngồi trước mặt Nhan Nghệ, nhìn cô viết tuyên truyền, trong lòng có phần cảm động. Loại chuyện này vừa nhỏ vừa tốn neurone thần kinh, Nhan Nghệ sẽ không động đến; không nghĩ tới tối hôm qua cô nàng lại tự tay viết tuyên truyền.

“Chính mình viết mới yên tâm a.” Nhan Nghệ nói với Đa Ninh, lại giải thích vài câu “Đa Ninh, cậu đừng xem thường tuyên truyền trên mạng, rất nhiều nhãn hiệu lớn phất lên nhờ cái này đấy.”

Đa Ninh gật đầu. Bản thiết kế cơ bản đã hoàn thành, xem ra cô có thời gian hơn Nhan Nghệ.

“Cần tớ giúp gì không?”

Nhan Nghệ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vậy giúp tớ mua ly cà phê…”

Đa Ninh: “Không thành vấn đề!”

Đa Ninh cầm di động đến Starbucks. Buổi chiều, người mua cà phê rất đông. Đa Ninh xếp hàng sau một cô gái có dáng người gợi cảm, không tránh được việc tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại của cô ta và một cô gái khác, hóa ra người phía trước là bạn gái Hà Hạo – Trịnh Văn Na, là cô tiểu thư hươu cao cổ lần trước xem nhà ở Tinh Hải Loan.

“Thật không có ý nghĩa.” Trịnh Văn Na hữu khí vô lực mở miệng “Nhưng mà cậu có biết vì sao tôi muốn chia tay không? Bởi vì gần đây tôi phát hiện làm phụ nữ thì phải thực tế một chút mới tốt.”

“Cậu còn chưa đủ thực tế a.” Cô gái kia trêu ghẹo, hẳn là bạn của Trịnh Văn Na.

Trịnh Văn Na đưa lưng về phía Đa Ninh, không đồng ý với cô nàng kia “Đương nhiên không phải, cậu không biết bà chủ tương lai của công ty bọn tôi đấy thôi… So sánh một chút, tôi thấy mình một chút cũng không thực tế.”

Bà chủ tương lai… Là cô đấy à? Đa Ninh luôn xấu hổ đứng sau Trịnh Văn Na, nghe mùi nước hoa trên người cô nàng và nghe lời phản bác kia, đành cúi đầu sờ sờ mũi.

“Lúc Chu tổng sắp phá sản thì cô ta xuất ngoại. Hiện tại, Chu tổng có tiền thì trở lại. Mỗi ngày qua công ty ân cần hỏi han, còn đưa bữa sáng!”

Đa Ninh: …

“Thật sự là không biết xấu hổ lại có tâm cơ!”

Đa Ninh: …

“Mấu chốt là bề ngoài lại như tiểu bạch thỏ, biết không?”

Đa Ninh: …

“Đâu giống chúng ta, tâm cơ đều viết lên mặt, người ta giấu trong lòng.”

Đa Ninh: …

“Chu tổng của bọn cậu… Ôi chao, Chu Diệu cũng có khẩu vị này à?” Bạn của Trịnh Văn Na quay đầu nói, bởi vì không biết Đa Ninh nên nói chuyện cũng không cố kỵ gì.

“Đương nhiên, đàn ông đều giống nhau mà. Chu tổng cũng thế thôi.” Trịnh Văn Na nói, sau đó nói với anh chàng thu ngân “Sáu ly lớn…”

Tầm mắt vừa chuyển thì nhìn thấy Đa Ninh đứng đằng sau, cô ta lập đứng đứng hình.

Trịnh Văn Na: …

Đa Ninh không hé răng, chờ Trịnh Văn Na gọi xong thì nhẹ nhàng mở miệng nói với thu ngân “Hai ly cà phê, loại lớn…”

Trả tiền xong, chờ lấy đồ uống, Đa Ninh cũng không ngẩng đầu lên một chút, rất nhanh ra khỏi Starbucks.

Bên ngoài, mặt trời có chút thiêu đốt, có chút chói mắt.

Đa Ninh thở dài… Đi quá nhanh, cô quên ô trong tiệm luôn rồi.

Thật ra lúc nghe Trịnh Văn Na nói như vậy, cô cũng không tức giận, thậm chí còn muốn cảm ơn cô ta cung cấp một chút tin tức. Cô không hy vọng Trịnh Văn Na và Hà Hạo chia tay.

Đương nhiên nếu điều đó xảy ra, cô cũng chỉ có thể… làm bộ như không biết.

Trở lại phòng làm việc, Đa Ninh cắn một đoạn ống hút, nhớ đến lời Trịnh Văn Na nói, cái kén trong lòng cũng dần được bóc ra; Đa Ninh lại nhớ đến đêm cô và Chu Diệu thẳng thắn nói về chuyện Thiểm Thiểm.

Hình như có một câu là – Anh yêu em?!

Chu Diệu nói anh… yêu cô?

Đa Ninh chớp mắt, nói với Nhan Nghệ “Tớ đột nhiên nhớ đến mấy hôm trước. Chu Diệu thổ lộ … hình như nói anh ấy yêu tớ …”

Cái gì!

Nhiều ngày như vậy mới nghĩ đến? Cung phản xạ dài tận hai vạn km sao?

Không phải, lúc ấy cô chỉ nghĩ đến Thiểm Thiểm. Đa Ninh giải thích.

Con ngươi lấp lánh hưng phấn nhìn Nhan Nghệ, Đa Ninh duỗi tay vén tóc, hít một hơi, nghiêm túc mở miệng hỏi Nhan Nghệ “Cậu nói xem… Tớ có nên thổ lộ một chút với Chu Diệu không?”

Nhan Nghệ hỏi: “Cái kia… Cảm thấy được sao?”

Đa Ninh nghĩ chắc chắn bảy phần, vẫn là tám phần đi… Đa Ninh mỉm cười nhìn Nhan Nghệ. Cô quyết định thứ bảy đưa Thiểm Thiểm đi Disney chơi rồi thổ lộ với Chu Diệu!

Bình luận

Truyện đang đọc