NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 103: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (17)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Hàn Mạn Ny thực sự có năng lực, Nhiếp Gia tham ban vài lần thì không qua đoàn phim nữa, toàn bộ việc quay chụp đều giao cho Hàn Mạn Ny và nhà sản xuất xử lý. Y xử lý chuyện phối nhạc, lại bắt đầu chuẩn bị công việc hậu kỳ, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì chỉ cần quay thêm nửa tháng nữaviệc quay phim sẽ kết thúc, Nhiếp Gia cũng sẽ vì thế mà bận rộn hơn, qua thời gian xử lý hậu kỳ thì y mới có thời gian rảnh ở cùng Thời Kham.

Hoặc là nói, y cần Thời Kham làm bạn.

Cho nên trước đó, Nhiếp Gia gần như là không rời Thời Kham một bước, đi đâu cũng đi theo.

Thực ra Thời Kham có thể phát hiện ra một chút dị dạng, nhưng bị sự ngọt ngào của việc người yêu luôn dính lấy mình che mờ mắt, không muốn nghĩ sâu hơn.

Đêm đó Nhiếp Gia nửa đêm giật mình tỉnh lại, sờ bên cạnh thì không thấy Thời Kham, phần giường bên cạnh đã không còn độ ấm, có thể thấy được đã đi một lúc lâu.

Nhiếp Gia xuống giường, giày cùng không mang, cứ thế ra khỏi phòng ngủ.

May mà Thời Kham cũng không rời khỏi nhà, chỉ là đứng ở ban công nói chuyện điện thoại. Nhiếp Gia không nghe rõ hắn nói gì, đứng trong bóng tối, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Thời Kham.

Qua lúc lâu sau Thời Kham mới cúp điện thoại, phòng khách không bật đèn, vừa mới quay người liền thấy Nhiếp Gia đang đứng ở phía sau cách mình không xa.

"Dậy làm gì vậy?" Thời Kham tiện tay vứtđiện thoại lên sofa, đi tới cạnh Nhiếp Gia, theo thói quen mà sờ gáy y, cúi đầu nói chuyện với y, lúc này lại sờ tới một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng Thời Kham hơi động, hôn lên trán Nhiếp Gia, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?"

Nhiếp Gia lắc đầu, thanh âm bình tĩnh, không nghe ra có gì khác thường, "Không có, chỉ là gặp ác mộng, tỉnh lại thì không thấy anh."

Y nắm chặt góc áo Thời Kham, hơi thở có chút gấp gáp. Thực ra y cũng không gặp ác mộng, KK sẽ động viên giúp y tỉnh táo trong tiềm thức, giúp y bớt nóng nảy, hơn nữa trước đó ở cùng Thời Kham đã thức tỉnh ý thức rất lâu, đã rất lâu rồi Nhiếp Gia không gặp ác mộng.

Y cũng không rõ tự nhiên cảm thấy bất an là có chuyện gì, nhưng khi nửa đêm tỉnh lại không thấy Thời Kham đâu, ngay lập tức mồ hôi lạnh chảy đầy người.

Thời Kham ôm Nhiếp Gia vào trong lồng ngực, hôn nhẹ, sờ sờ nửa ngày mới phát hiện Nhiếp Gia đi chân đất, liền ôm y lên, ngã xuống sofa bên cạnh. Nhiếp Gia được Thời Kham che chở ôm vào ngực, vùi người vào ngực Thời Kham, bị kẹp giữa Thời Kham và phần lưng của sofa dù có hơi chật nhưng y lại cảm thấy an tâm hơn.

"Giờ mấy giờ rồi?" Thời Kham liếc mắt nhìn ban công, ánh trăng bên ngoài sáng ngời, không biết là lúc nào, hắn cọ cọ mũi của Nhiếp Gia, nói: "Vừa lúc tỉnh, em có muốn ăn khuya không, anh làm cho?"

"Không muốn, hôm nay không muốn ăn." Nhiếp Gia nắm chặt góc áo không buông tay, âm thanh rầu rĩ, nghe không ra là tâm tình không tốt hay đang làm nũng.

Thời Kham thấy y cũng không muốn ngủ tiếp, liền cùng Nhiếp Gia làm ổ trên sofa nói chuyện dời sự chú ý của y đi. Đôi chân dài của hai người chồng lên nhau, động tình sẽ không nhịn được cúi đầu hôn y một cái.

"Lúc trước anh xem lại kịch bản một lần, sao em lại muốn đổi thành như thế?" Cằm Thời Kham để trên đầu Nhiếp Gia, ôm y vào lồng ngực, vỗ về lưng của Nhiếp Gia như có như không, giống như là dỗ trẻ con vậy.

"Sao vậy?" Nhiếp Gia nói.

Kịch bản mà nguyên chủ để lại thực ra đã đủ tốt nhưng dù sao cũng là nguyên tác giả, trong tác phẩm khắp nơi đều lộ ra sự ước ao cùng kỳ nguyện của cậu ấy với vẻ đẹp của thế giới này. Sau khi qua tay Nhiếp Gia, tuy nói là vì lửa xém lông mày mà đánh đổi với phần thỏa thuận kia, biến kịch bản càng trở nên thương mại hóa, đảm bảo sau khi công chiếu sẽ đem lại nhiều lợi nhuận, nhưng nhiều ít gì cũng dồn tình cảm của mình vào, mà những điều mà Nhiếp Gia thêm vào lại tràn đầy sự âm u đen tối cùng hung lệ. Nội dung bộ phim tuy rằng trở nên càng hoàn thiện nhưng lại khiến người xem có chút ngột ngạt.

"Tràn ngập sự hi sinh không có chút ý nghĩa." Thời Kham nói.

Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, nói: "Cần có ý nghĩa gì sao? Em cũng không phải đang quay phim tuyên truyền công ích."

"Nếu em muốncàng thêm thương mại hóa, đương nhiên không sao cả." Thời Kham nâng cằm Nhiếp Gia lên, đối diện với y,ánh mắt cực kỳ dịu dàng, "Anh lo lắng thế giới quan tiêu cực này thuộc về em."

Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhưng mà... Thế giới vốn là như vậy mà. Sống hay chết có ý nghĩa gì sao? Ở mọinơi trên thế giới, mỗi phút mỗi giây đều có người chết đi, trong số bọn họ cũng có chúng ta, đều là một phần tử tạo nên thế giới, chết đi thì sẽ có tân sinh, cần có ý nghĩa sao?"

Thời Kham hiểu rõ, thế giới quan tiêu cực đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt trong kịch bản quả thực là của Nhiếp Gia.

"Chúng ta là một phần tử của thế giới, nhưng cũng không phải là không có bất cứ mối liên hệ nào." Thời Kham nhẹ nhàng nâng bàn tay Nhiếp Gia lên, hôn nhẹ lên đầu ngón tay của y, sắc mặt trịnh trọng, tựa như đang tuyên thệ, "Giống như việc đốivới người khác em chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng, nhưng đối với anh mà nói thì em quan trọng hơn tính mạng của anh nhiều. Thế giới này cũng không phải thế giới trong mắt em, tạo thành thế giới này gồm vô số em và anh, mà không phải cái chết không có ý nghĩa cùng tân sinh."

Nhiếp Gia không nói, ngơ ngác nửa ngày mới chậm chạp nói: "Anh đối với em mà nói cũng quan trọng hơn cả mạng sống của em."

Thời Kham bị y chọc tức đến bậtcười, "Không thì nói lời yêu với em."

Nhiếp Gia vương mình, nằm úp sấp trên người Thời Kham, hôn hắn vài cái, sau đó đuôi mắt đỏ hồng vì ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh, Thời Kham, em sẽ nghe lời anh."

Trong lòng Thời Kham nảy ra ý nghĩ, bản thân mình có lẽ là cột chống duy nhất trong thế giới tinh thần hoang vu của y.

"Em không cần nghe lời của anh, có vài thứ chỉ có chính em mới có thể tìm về." Thời Kham cùng Nhiếp Gia vành tai chạm tóc mai mà hôn môi, cảm giác được sự bất an trong lòng Nhiếp Gia đã biến mất hoàn toàn, rốt cuộc không nhịn được mà ôm gọn y lại, bế vào trong phòng ngủ, đi ngủ.

Ngày hôm sau, đang ngủ thì Nhiếp Gia nhận một cuộc điện thoại, mơ mơ hồ hồ mà nhận.

"Nhiếp Gia, anh rất nhớ em." Âm thanh Lâm Hạo Nhiên khàn khàn sa sút, rõ ràng là sáng sớm, nghe lại có vẻ giống như là uống say.

Nhiếp Gia mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe xong liền tỉnh táo, "Anh lấy số điện thoại của tôi từ đâu ra?"

"Anh muốn gặp em, Nhiếp Gia, anh thật sự rất nhớ em." Lâm Hạo Nhiên tự biên tự diễn, từ điện thoại nghe được tiếng thở dốc của gã, đau lòng khóc nức nở, "Chúng ta chỉ có thế thôi sao? Nhiếp Gia, anh thật sự rất yêu em... Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh có thể vì em mà từ bỏ tất cả, anh không muốn Lâm gia hay Thời gia, chúng ta cùng nhau đi, có được không?"

"Nếu anh thật sự yêu tôi như vậy, giờ tôi và Thời Kham đang rất hạnh phúc, anh nên vui thay tôi, anh khóc cái gì?" Nhiếp Gia cực kỳ lạnh lùng, không lưu tình chút nào mà công kích.

"Em rất hạnh phúc à...Phải rồi, em yêu hắn như thế, vậy Thời Kham cũng giống em, kiên quyết không rời mà yêu em sao?" Lâm Hạo Nhiên phát ra tiếng cười say khướt, "Nếu có một ngày Thời Kham phản bội em, em sẽ trở lại bên anh chứ? Lần này, anh nhất định, sẽ yêu em thật tốt."

"Không thể." Nhiếp Gia hờ hững nói.

"Tỉnh rồi?" Thời Kham bỗng mặc tạp dề đi vào, trên người có mùi sữa, không biết đang làm món gì cho bữa sáng.

"Anh làm bánh trứng à?" Nhiếp Gia nhìn hắn, ngồi dậy, trên bờ vai trắng nõn và cổ có một mảngvết hồng sau khi được yêu thương.

Thời Kham bất đắc dĩ qua ngồi cạnh y, cười nói: "Ừm, sao em lại thích ăn bánh trứng vậy chứ. Buổi tối muốn uống rượu, buổi sáng muốn ăn bánh trứng, nuôi cái thói quen gì vậy chứ."

"Là anh nuôi ra cho em." Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói, hai lần luân hồi trước, mỗi ngày trước khi ngủ Thời Kham đều chuẩn bị rượu cho y, sáng sớm làm xong bữa sáng nhất định có bánh trứng, giờ lại còn oán giận gì chứ.

Thời Kham cười, đè sau gáy y ôm qua hôn một cái, "Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng đi, eo đau không? Qua đây anh xoa cho."

Lâm Hạo Nhiên nghe tiếng bên kia truyền đến, họ thân mật vành tai chạm tóc mai mà hai mắt đỏ đậm, vành mắt đã sớm tràn ngập nước mắt tức giận cùng tuyệt vọng.

Không đợi Nhiếp Gia chủ động, tự gã cúp điện thoại trước.

Mấy ngày liên tiếp Nhiếp Gia đều không ra ngoài, thời gian Thời Kham về nước vốn là về để ở cùng lão thái thái, đẩy công việc của mình lùi lại, thời gian ở trong nước rất rảnh rỗi, thỉnh thoảng đưa Nhiếp Gia về nói chuyện với lão thái thái.

Chỉ là gần đây Thời Nghệ Viện và Lâm Hạo Nhiên dường như cũng thức thời hơnrất nhiều, không có động tĩnh gì, cũng không chủ động khiến Nhiếp Gia cảm thấy ngột ngạt.

Mãi đến tận nửa tháng sau, Diệp Anh cầm thư mời đại thọ 75 của Thời lão đưa tới tay của Thời Kham.

Diệp Anh vì thế mà đã đói bụng cả một ngày, lúc thử lễ phục Thập Lý đột nhiên hỏi: "Chị Diệp Anh, giờ có Nhiếp tiên sinh, ông chủ còn có thể để chị làm bạn gái sao?"

Diệp Anh bối rối nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại, "Đúng ha, có Nhiếp tiên sinh ở đây thì mình thử lễ phục làm cái gì chứ." Nói xong liền ném dạ phục trên tay xuống, vỗ vỗ cơ bụng của mình phóng khoáng nói: "Đi, đi ăn lẩu đê, đói chết chị rồi."

"Những năm trước anh có đi không?" Buổi tối hôm đó Nhiếp Gia đứng trước mặt Thời Kham chỉnh cà vạt cho hắn, thuận miệng hỏi một câu.

"Lúc trước ở trong nước thì đi, không ở thì không cần đi." Thời Kham cười nói.

Diệp Anh mặc một bộ quần âu đen và sơ mi trắng, đứng bên cạnh, nhanh nhảu nói: "Đúng, đi một cái là liền mang cả một thân dị ứng phải vào bệnh viện."

Nhiếp Gia cau mày nói: "Tiệc mừng thọ mà ông ta còn muốn mang theo cả chó của mình đi sao?"

Giọng điệu của Diệp Anh cực kỳ khó chịu nói: "Nếu boss không đi thì ông ta sẽ không đưa con chó kia đi cùng."

Thời Kham lạnh nhạt liếc Diệp Anh một cái, Diệp Anh liền bĩu môi ngậm miệng.

"Không có gì, không phải anh đã mang theo thuốc đặc hiệu của mình đi rồisao."Thời Kham cười, xoa nhẹ đầu Nhiếp Gia một cái.

Diệp Anh lái xe, đến nhà cũ thì hai người đi đến chỗ của lão thái thái, lão thái thái biết hôm nay là tiệc mừng thọ của chồng nên trên mặt mang theo chút hồng hào, không biết phải làm sao, thân thể bà thực sự quá yếu không dậy nổi, chỉ có thể nói chuyện với Thời Kham và Nhiếp Gia một lúc liền giục bọn họ đi nhập tiệc, tránh để đến muộn khiến người khác cười chê.

Lúc Thời Kham cùng Nhiếp Gia đi tới đại sảnh tổ chức tiệc, khách mời đã tới hơn nửa,đều là danh lưu, không chỉ ở Tần thành, có thể tưởng tượng được gia nghiệp cùng căn cơ của Thời gia sâu đến mức nào.

"Cha, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam sơn." Thời Kham dẫn Nhiếp Gia đi tới, nói một câu chúc phúc vừa bình thường lại không có thành ý.

Quản gia cầm quà mừng thọ của Thời Kham đi, hôm nay Thời lão lại khôngcho Thời Kham sắc mặt, chậm rãi nói chuyện hai câu với hắn.

Tầm mắt của Nhiếp Gia quét qua, cũng không thấy chó.

Thời Nghệ Viện cầm một ly champagne đi tới cạnh một nam nhân vuốt tóc, thấp giọng cười nói chuyện, cuối cùng nhìn qua phía của Thời Kham, giống như là vô ý mà hỏi: "Lãng Thỉ tiên sinh, ngài quen vị Diệp tiểu thư kia chứ?"

Lãng Thỉ Nhất Lang là nhà buôn vũ khí nổi tiếng của đất Nhật, Thời gia không có thế lực nào ở nước ngoài, nhân mạch lại không thể khinh thường, có chút phương diện Thời gia không thể chenchânvào được, đồng bọn hợp tác lại rất nhiều.

Lãng Thỉ Nhất Lang theo tầm mắt của bà mà nhìn qua, nhất thời nở nụ cười: "Đương nhiên quen biết, trên con đường này, ai lại không biết vị sát thần Diệp tiểu thư này chứ."

Trong lòng Thời Nghệ Viện vui vẻ, trên mặt lại không có biểu cảm gì, giả vờ không để ý nói: "Phải không? Nhưng sao cô ấy lại làm thư ký cho em trai tôi chứ? Chắc ngài cũng biết, em trai tôi không có bản lĩnh gì...."

"Tôi và Diệp tiểu thư không quen nhưng lại biết được một chút, Diệp tiểu thư vốn là một thành viên của quân đoàn vũ trang, sau đó quân đoàn vũ trang bị Mỹtiếp nhận, đại khái là Diệp tiểu thư chán cuộc sống ở quân độinên rời khỏi, chấm dứt sạch sẽ mối liên hệ với những người như bọn tôi, tìm một cuộc sống an ổn, phụ nữ mà, ngài cũng có thể hiểu." Lãng Thỉ Nhất Lang nói.

Bên tai Diệp Anh vang lên tiếng nói đầy mùi chua của Thập Lý: "Chị Diệp Anh, Tiểu Lãng dám nói chuyện lung tung, nói xấu chị."

Diệp Anh bận quan sát bóng dáng của Nhiếp Gia, bảo vệ an toàn của y, nhấn tai nghe, đáp lại: "Về rồi đánh cậu ta."

Hết chương 103.

Bình luận

Truyện đang đọc