Chương 120: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (1)
Editor: Kem
Beta: Cua
Sau khi Nhiếp Gia và Thời Kham kết hôn không lâu, Lâm Tiện bán toàn bộ tài sản kế thừa trong tay, sau đó một nhà ba người đều đi nước Pháp, hành động của hắn tạo nên sóng to gió lớn ở Tần Thành. Chiến hạm lớn Thời gia cũng theo đó sụp đổ.
Trước khi đi, Lâm Tiện đến gặp Thời Nghệ Viện một lần, nói cho bà ta biết rằng con trai cưng Lâm Hạo Nhiên đã từng được bà ta nâng niu trong lòng bàn tay đã tự sát.
Thời Nghệ Viện lại không hề có một chút bi thương hay thậm chí là phẫn nộ nào, chỉ là nhìn Lâm Tiện lạnh như băng, "Mày rất đắc ý chứ gì? Rốt cuộc cũng có một ngày mày có thể đạp tao ở dưới chân."
Lâm Tiện cúi đầu cười tự giễu, xoay nhẫn cưới, nói: "Quả nhiên, loại người như mẹ sao có thể biết hối hận được."
"Bây giờ mày là gia chủ Thời gia, tất cả những thứ tao cực khổ gây dựng đều bị mày cướp đi, mày cũng đừng đắc ý trước mặt tao, không có Nhiếp Gia bày mưu tính kế, không có Thời Kham trợ lực thì giờ mày vẫn chẳng là cái thá gì như trước mà thôi!" Thời Nghệ Viện hung ác nghiến răng, tựa như chỉ khi khiến cho Lâm Tiện nhận thức rõ bản thân bất tài như thế nào thì lòng tự trọng ở chốn tù đày này của bà ta mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Lâm Tiện ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Tôi đã bán Thời gia, cũng chẳng được giá tốt là bao, nhưng cũng đủ cho một nhà ba chúng ta người đời này không cần lo lắng chuyện áo cơm."
"Cái gì?" Thời Nghệ Viện đầu tiên là sửng sốt, sau đó hung tợn đập rầm một cái trên bàn, rồi rít gào về phía anh như kẻ điên: "Mày bán Thời gia? Mày bán? Sao mày dám!!!!"
Cảnh ngục đi tới dùng dùi cui điện cưỡng chế ấn Thời Nghệ Viện xuống.
"Bán chứ. Vốn dĩ tôi chưa từng muốn Thời gia." Ánh mắt Lâm Tiện hờ hững, nói.
Thời Nghệ Viện điên cuồng giãy giụa, không muốn tin lý do thoái thác của anh, phẫn nộ quát: "Mày đánh rắm! Ai mà không muốn trở thành gia chủ Thời gia? Mày không muốn Thời gia mà lại nịnh bợ Thời Kham và Nhiếp Gia như vậy sao? Mày không muốn Thời gia mà lại sốt sắng lấy lòng cha mày như vậy, lo lắng như vậy sao?!"
"Thứ tôi muốn trước giờ đều không phải quyền thế, hy vọng lớn nhất đời này của tôi chỉ là có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ yêu tôi, em trai có thể cùng tôi chơi bóng, nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy cũng được, chỉ cần người một nhà bình an hạnh phúc là được." Lâm Tiện bỗng nhiên giống như một đứa trẻ, bình tĩnh mà tự ti nói về tình cảm gia đình hằng mong ước.
Anh nhìn bộ dáng vô cùng giận dữ trước sau như một của Thời Nghệ Viện, nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc các người không cho tôi, đây là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời này của tôi, tôi không muốn để cho Lộ Lộ cũng phải chịu đựng những cảm xúc như vậy. Cho nên, mặc dù tôi thật sự muốn làm gia chủ Thời gia, nhưng vì Lộ Lộ, tôi không thể làm. Những điều này, mẹ vĩnh viễn không thể hiểu được."
Anh đứng lên, gật đầu với cảnh ngục, sau đó xoay người rời khỏi phòng gặp mặt, phía sau vẫn có tiếng mắng chửi giận dữ không thể át đi của Thời Nghệ Viện.
Cạch một tiếng, cửa đóng lại.
Thời Nghệ Viện bị khởi tố với tội danh xúi giục gϊếŧ người, cố ý gϊếŧ người, tình tiết nghiêm trọng, nhiều tội cùng phạt, phán tử hình trước tòa.
Cùng ngày, một nhà ba người Lâm Tiện đáp xuống Paris, Thời Nghệ Viện bị xử bắn.
Nhiếp Gia và Thời Kham cả đời này chưa từng cãi nhau lần nào, đỏ mặt một lần, à... số lần đỏ mặt vẫn tính là nhiều, nhất là ở trên giường.
Diệp Anh và Thập Lý cũng ồn ào nhốn nháo bên cạnh bọn họ nửa đời người, hết thảy đều bình yên đến mức giống như một giấc mơ.
Cho đến tận khi Nhiếp Gia lại mở mắt một lần nữa, trước mắt là cảnh tượng tòa nhà cao tầng sụp đổ, cùng với chấn động ầm ầm như sấm rền chớp giật, đến nỗi lỗ tai Nhiếp Gia cũng sắp điếc, ngay cả KK ở trong đầu y la ó cái gì y đều không nghe rõ.
Tòa cao ốc nghiêng đổ giữa bầu trời đêm bắt đầu bốc cháy, trước mắt là vô số sợi tia lửa bay tán loạn.
Là đạn!
Trong nháy mắt vừa tỉnh lại kia, Nhiếp Gia còn tưởng rằng thế giới này đang xảy ra động đất, nhưng hiển nhiên không phải.
Một viên đạn xẹt qua gương mặt Nhiếp Gia, để lại một vệt máu trong lúc y đang ngây người, tiếp theo đó là cảm giác bỏng rát truyền đến, đau đớn trong nháy mắt làm Nhiếp Gia phát cáu.
"Đại ca thất thần làm gì! Cẩn thận!"
Một tiếng gào hoảng sợ truyền đến từ cách đó không xa, Nhiếp Gia đứng giữa một luồng khí hỗn loạn, mái tóc bị khí nóng thổi tung bay, rõ ràng y không nghe thấy bất kỳ thanh âm dư thừa nào, sau vai lại đột nhiên đau xót như bị dao đâm mạnh, cảm giác đau đớn bỏng rát khiến cho y không nhịn được nhíu mày, cả người bị một sức mạnh vô hình đánh bay ra xa mấy mét.
Hai chân Nhiếp Gia gần như là không chạm đất, sự đau đớn làm y tức giận không chịu được, nhanh chóng điều chỉnh thăng bằng mới không bị lăn một vòng trên mặt đất, ngồi xổm xuống dùng tay ấn trên mặt đất để loại bỏ lực quán tính, tuy là như thế Nhiếp Gia cũng đã bị văng ra xa hai mét, nghĩ là biết sức mạnh này khổng lồ thế nào.
"Ai?" Nhiếp Gia đứng lên, nhíu chặt mày, trong đôi mắt rực rỡ toàn là sát khí.
Nhiếp Gia lập tức biết được thế giới này không phải thế giới bình thường, khả năng là tồn tại người có dị năng, hoặc là ma pháp sư, cũng có thể là người tu chân...
Miệng vết thương sau lưng miệng vết thương không biết kinh khủng thế nào, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, dòng máu đã thấm hết sau lưng y, từ từ chảy xuống theo eo. Rõ ràng đã bị thương, nhưng cả người y toàn máu đứng ở đó, lại khiến cho người khác cảm thấy vô cùng đáng sợ, không dám tới gần.
"Đại ca! Anh không sao chứ?" Một nam thanh niên tóc đỏ vẻ mặt nôn nóng xông tới.
Hiển nhiên là cậu đang sợ hãi, nước mắt cũng tuôn ra, đứng bên cạnh Nhiếp Gia nhìn miệng vết thương của y, không biết phải làm sao, muốn cởϊ qυầи áo chắn lại miệng vết thương cho y, nhưng mới vừa tới gần đã bị Nhiếp Gia chặn ngang, đẩy ra.
Nhiếp Gia hiện giờ mất hết tính người, chỉ muốn bắt lấy kẻ đứng trong tối đánh lén người của y, bóp nát!
Ở xa xa mơ hồ còn có tiếng nổ mạnh, không ngừng có người chạy về phía Nhiếp Gia, khiếp sợ với việc y có thể bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Đường về của chúng ta đã bị nổ rồi! Phải đi tìm chỗ nào đó để trốn, đối phương cũng có người có năng lực khống chế hệ kim!" Có người đang không ngừng gào to trong những tiếng nổ mạnh.
"Là tên khốn Thẩm Tô kia! Chắc chắn là gã!" Thanh niên tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng một câu, "Miệng vết thương này của đại ca có thể là do lưỡi dao gió tạo thành, nhất định Khổng Phỉ là cũng tới. Điều động hai dị năng cấp năm duy nhất tới mai phục chúng ta, đây là dốc hết mọi thứ để gϊếŧ sạch chúng ta mà!"
Hơn mười người trốn vào ga sân bay gần đó, người nào người nấy thở hổn hển như bị chó đuổi tám km không bằng.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi của bọn họ làm Nhiếp Gia khôi phục một chút lý trí, đây là thế giới có dị năng, mà y có vẻ như là thủ lĩnh của một đội ngũ nhỏ, vậy thì năng lực của y là gì?
Nhiếp Gia dựa vào tường, ngồi xếp bằng trên mặt đất, để lại một vết máu nhìn mà thấy ghê người trên vách tường, y dựa tường, mờ mịt nhìn tay mình.
Cuối cùng KK cũng có thể nói một câu y nghe rõ: 【Ngài cũng là người có năng lực khống chế hệ kim, cấp 5, toàn thế giới chỉ có 17 người có năng lực cấp 5. 】
【Thật sao? 】Nhiếp Gia lạnh như băng nỉ non, đầu ngón tay nhẹ nhàng vừa động, mặt bên tường ga sân bay oanh một tiếng đột nhiên lõm xuống.
Nhiếp Gia mạnh mẽ nắm chặt năm ngón tay lại như vò giấy thành hình tròn, mặt bên vách tường ga sân bay lập tức cũng giống y như tờ giấy bị vo tròn yếu ớt, bê tông cốt thép dày dặn bị nén thành một hình tròn lăn ra xa.
Tiếng động này không nhỏ, những người bên cạnh Nhiếp Gia đều bị dọa sợ không nhẹ.
Có người hoảng sợ đến mức chửi ầm lên: "Tɦασ má! Không phải là Thẩm Tô muốn chôn sống chúng ta trong này đấy chứ!"
Thanh niên tóc đỏ mắng gã một câu: "Đại ca chúng ta cũng đang ở đây này, Thẩm Tô là cái rắm gì." Dứt lời, cậu tiến đến bên người Nhiếp Gia, sốt sắng quan tâm hỏi: "Miệng vết thương của đại ca sao rồi? Mạnh Dao còn ở căn cứ, anh nhất định phải chống đỡ đến lúc chúng ta trở về, miệng vết thương như vậy... Mạnh Dao hoàn toàn có thể dễ dàng chữa khỏi..."
Vừa nói vừa đau lòng rơi nước mắt.
Nhiếp Gia nhìn bộ dạng cậu lo lắng gần chết, cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện quả thật không phải Thời Kham thì cũng lười nhìn tiếp, trả lời: "Đã không sao rồi, đừng khóc lóc kêu gào làm phiền tôi."
"Hả?"
Nhiếp Gia xoa tay đứng lên, vết máu loang lổ sau lưng vẫn có thể thấy máu thịt mơ hồ, vô cùng đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra chỉ là máu nhuộm đỏ quần áo.
Tóc đỏ lập tức hóa buồn thành vui, lại vì vui quá mà hóa buồn, trước tầm mắt lạnh nhạt của Nhiếp Gia to gan nức nở hai câu rồi cũng không dám tiếp tục khóc nữa, những người còn lại cũng yên tâm thở phào.
Bên ngoài có người đang tiến hành vây quét bọn họ, lúc nào cũng có khả năng bỏ mạng, tình huống khẩn cấp Nhiếp Gia cũng không rảnh rỗi tiếp nhận tư liệu thế giới KK truyền đến, chỉ có thể giải quyết tình hình hiện tại trước.
KK chỉ vội vàng nhắc nhở một câu:【Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ Nhiếp Gia sẽ bị trọng thương trong trận chiến này, mong ngài phải cẩn thận.】
【Những gì tôi vừa bị không tính? 】Nhiếp Gia hỏi.
【Tôi cũng không biết, số liệu sau lần đổi mới này rất hỗn loạn, có nhiều chỗ yêu cầu tôi phải có khâu phân tích, có lẽ sau này trưởng phòng có thể khôi phục lại như cũ giúp tôi, hiện giờ mong ngài cảnh giác hơn một chút. 】KK thẳng thắn nói ra.
Nhiếp Gia nhíu nhíu mày, nơi KK phát ra số liệu là Thời Kham, lần này số liệu lại không hoàn chỉnh, là Thời Kham xảy ra chuyện gì sao?
Y lo lắng hỏi: 【Có thể cảm ứng được Thời Kham không? 】
KK lắc đầu: 【Không cảm ứng được, chỉ có thể nói là tổ công tố sửa chữa rất nhanh, trưởng phòng sẽ sớm giải quyết, ngài không cần lo lắng. 】
Nhiếp Gia gật đầu, sau khi chữa khỏi đầu ngón tay bị trầy da do vừa rồi lấy tay giảm tốc độ thì chuẩn bị đi ra ngoài ứng chiến. Nếu đều là người điều khiển năng lực cấp 5 thì y cũng không sợ gì.
Nhiếp Gia nhấc chân định đi, đám người tóc đỏ vội hỏi: "Đại ca đi đâu vậy?!"
"Đi ra ngoài gặp kẻ đánh lén tôi, tiện tay làm thịt gã." Nhiếp Gia tỏa ra sát khí kinh người từ kẽ răng.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng người từ loa phóng thanh, âm thanh này thông qua loa phóng thanh chất lượng kém truyền đạt nhưng vẫn rất trong trẻo, "Nhiếp Gia, vẫn là câu nói đó, chúng tôi không muốn gϊếŧ anh, chỉ muốn nói chuyện hẳn hoi, chẳng lẽ anh muốn giống như con chuột mãi mãi sống trong hang không thấy ánh mặt trời sao!"
"Nói cái rắm!" Vẻ mặt tóc đỏ ghét bỏ, nhổ một ngụm, "Cả một bang ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử, gϊếŧ nhiều anh em của chúng ta như vậy, sao còn có mặt mũi nói lời lẽ chính đáng như thế. Chúng ta là chuột trong hang, sao không nhìn xem là do ai gây ra!"
"Yên lặng." Nhiếp Gia nhíu mày mắng cậu một tiếng.
Tóc đỏ ngậm miệng, yên lặng đi theo sau Nhiếp Gia cùng y ra ngoài. Lúc Nhiếp Gia đi ra ngoài ga sân bay, liền nhìn thấy một loạt bên ngoài đứng một loạt quân nhân cần súng truy kích, toàn bộ đều trang bị vũ trang, nhắm chuẩn vào Nhiếp Gia.
Phía trước còn có hai thanh niên khôi ngô tuấn tú đang đứng, mặc chế phục quân đội hàm thiếu tá lục quân.
Nhiếp Gia lập tức có dự cảm không tốt, âm thầm hỏi KK: 【Vì sao lại là quân đội? Tâm nguyện của nguyên chủ là gì? 】
KK thảm không nỡ nhìn nói:【 Gϊếŧ sạch toàn nhân loại. 】
Hết chương 120.
Tiêu có lời mún nói: Wellcome to new world :)))))