Chương 77: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (22)
Editor: Kem
Beta: Min
Tĩnh Vương vừa xuất hiện, các binh sĩ tạm thời không tiếp tục náo loạn nữa.
Sắc mặt Tư Không Hàn không thay đổi, nhìn Quân Trường Duyệt một cái, phủi bụi đất trêи ống tay áo của mình, quay người đi vào trong lều.
“Ai cho phép các ngươi gây chuyện trong quân? Tự đi lĩnh 30 gậy!” Quân Trường Duyệt tức giận, không đi theo Tư Không Hàn, muốn phạt đám lính này một trận nhớ đời.
Mấy người lính đang quỳ kia cũng không hề sợ hãi, không phục nói, “Tĩnh Vương điện hạ, ty chức chỉ đang đùa, không hề gây chuyện, đây chỉ là thú vui trong quân mà thôi, điện hạ hiểu lầm rồi.”
“Còn dám ngụy biện, ta thấy rõ ràng các ngươi bắt nạt tả tiên phong, ngươi cảm thấy ta đang vu oan ngươi sao?” Lần đầu tiên Quân Trường Duyệt sử dụng cái danh Tĩnh Vươngtrong quân doanh.
“Tĩnh Vương điện hạ đúng là kiêu căng quá, ngài cũng biết nơi này là quân doanh chứ không phải vương cung cơ à?” Một giọng nữ mang theo sự khiêu khích nồng nặc truyền đến, mọi người không cần nhìn cũng biết người tới là ai, ở trong quân mà dám mắng Tĩnh Vương như vậy, ngoại trừ đại tướng quân Quy Đức được bệ hạ coi trọng thì còn có thể là ai?
Quân Trường Duyệt quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Cơ Giai Dung từ một phía khác đi tới, đúng là quốc sắc thiên hương, nhưng dung nhan tuyệt đẹp của nàng cũng không làm mờ nhạt đi sự uy phong của võ tướng, nàng hờ hững liếc mắt nhìn binh lính quỳ trêи mặt đất một cái, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi.”
“Quỳ xuống!” Có vẻ Quân Trường Duyệt nhất quyết muốn đối đầu với nàng.
“Bổn tướng quân bảo các ngươi làm cái gì, là quân lệnh.” Cơ Giai Dung nói xong, các binh lính đồng loạt đứng lên.
Sắc mặt Quân Trường Duyệt khó chịu, trừng Cơ Giai Dung, “Ngươi là cái thá gì mà dám đối nghịch với ta!”
“Mạt tướng còn muốn hỏi Tĩnh Vương điện hạ, ngài là cái thá gì mà dám đối nghịch với bệ hạ? Binh lính trong quân nhàm chán, bọn họ muốn vui đùa thì chỉ có thể đấu vật hoặc trêu chọc nhau, bệ hạ cũng đã cho phép, Tĩnh Vương điện hạ lại muốn phạt, ngài thử nói xem nếu mạt tướng bẩm báo với bệ hạ thì bệ hạ sẽ xử lý thế nào?” Cơ Giai Dung tứ lượng bạt thiên cân* khiến Quân Trường Duyệt phải tiếp tục chịu đựng ấm ức.
(*)tứ lượng bạt thiên cân: là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, ý nói không cần dùng nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết mọi phiền phức.
Các binh sĩ xô xô đẩy đẩy, đứng hết vào phía sau Cơ Giai Dung.
Lỗ tai Quân Trường Duyệt đỏ chót, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào lều lớn dành cho trung tướng nghỉ ngươi, đuổi hết binh lính ra ngoài.
Tư Không Hàn không biết vừa nãy Quân Trường Duyệt ở bên ngoài bị Cơ Giai Dung sỉ nhục trước mặt mọi người, ngồi trêи giường của mình, viền mắt Quân Trường Duyệt đỏ bừng, ôm gã từ phía sau, khổ sở nói: “Mới chỉ nửa tháng, uy vọng của vương huynh trong quân đã ghê gớm như vậy, sau này phải làm sao đây?”
“Sau này? Lấy đâu ra sau này nữa.” Tư Không Hàn thấp giọng nói với cậu gì đó.
Quân Trường Duyệt tròng mắt căng thẳng, hô hấp cẩn thận: “Khánh Quốc công vẫn coi như trung tâm với ngươi... Nhưng làm sao chúng ta thoát thân được? Vương huynh ngày nào cũng phái người đến quan sát ta, lát nữa chắc còn phái người áp giải ta về quận Đan Dương.”
“Ôn dịch chữa được không?” Tư Không Hàn thấp giọng hỏi.
Quân Trường Duyệt gật gật đầu, “Tuy là vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng ta đã tìm ra biện pháp. Không vội, ta còn phải trao đổi vài thứ với vương huynh.” Quân Trường Duyệt vuốt ve tay phải của Tư Không Hàn, tròng mắt tối tăm.
Tối hôm đó Quân Trường Duyệt ở lại trong lều khá lâu, chờ đến khi Vân Huy tướng quân thúc giục mới lưu luyến không rời trở về quận Đan Dương. Các binh sĩ chỉ biết Tĩnh Vương điện hạ và Đỗ Vũ Hiền ở cùng nhau trong lều hơn nửa buổi tối, nhưng cũng không ai biết họ nói gì, làm gì.
Lại nói, từ khi Nhϊế͙p͙ Gia bắt Tề Cẩm Vũ về thì luôn nhốt trong một gian phòng nhỏ, chẳng thèm quan tâm, giao tất cả cho Cơ Giai Dung trông coi.
Thái tử bị tóm, quân sư ở Lộc Đài đã phái người đưa tin đàm phán ba lần, bị bệ hạ chém liên tục. Yến quốc bạo quân không nói đạo lý, đến cả người đưa tin cũng giết! Quân sư sắp phát điên.
Hai bên cứ như vậy, liên tục xảy ra những trận chiến nhỏ, lại tiếp tục trúng bẫy ở bốn phía, nhiều lần bị diệt toàn quân, hoặc là để Cơ Giai Dung dẫn binh đuổi theo.
Thích khách xông vào quân doanh cũng bị Huyền Giáp bắt sạch. Lòng quân phấn chấn, không ít tướng sĩ xấu hổ bái phục, binh lính thì sôi trào nhiệt huyết, cảm thấy một khi khai chiến, bệ hạ nhất định sẽ lệnh cho bọn họ suất binh đánh hạ Lộc Đài!
Hai ngày nay thích khách rất nhiều, Vân Huy tướng quân vốn còn muốn bắt sống lấy khẩu cung, có khi lại moi ra được tin tức gì đó từ những tên thích khách đã được huấn luyện kỹ càng này, kết quả, bệ hạ căn bản chẳng thèm quan tâm ba cái tình báo có giá trị gì, đến một người giết một người, đến hai người giết cả đôi.
Ngược lại là đến ngày thứ tư, Huyền Giáp bắt được một tên mật thám trong quân doanh, trực tiếp áp giải đến vương trướng.
Bệ hạ vẫn chưa hỏi gì, tên mật tham kia đã mồm năm miệng mười bảo rằng dù có đem gã đi tùng xẻo cũng sẽ không b*n n**c, đừng hòng moi ra tin tức gì của Lộc Đài từ miệng gã.
Rốt cuộc thì bệ hạ lại chẳng thèm hỏi gã bất cứ chuyện gì liên quan đến binh lực của Lộc Đài, chỉ hỏi một câu: “Triệu Vô Thương đến chưa?”
Mật thám kia không nói gì, mà lại phun một ngụm máu hướng đến mặt của bệ hạ, may mà lúc đó thống lĩnh giơ vung đỡ được, sau đó ném mật thám cho Huyền Giáp, cũng không biết cả đám đã dùng cách gì mà cả đêm vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, sáng ngày thứ hai đã trình lên ngự án cách phân bố lực lương và ý đồ của quân sư, mà mật thám kia cũng không ra hình người nữa, chỉ còn nửa bộ xương khô, vẫn chưa tắt thở.
Vân Huy tướng quân lại lần nữa thay đổi cách nhìn mới về Huyền Giáp.
Thật sự là có chọc ai cũng không được chọc bệ hạ tức giận, có trêu tức ai cũng không được trêu tức Thời thống lĩnh.
Đáng sợ quá.
Hai ngày nay đột nhiên Lộc Đài yên tĩnh xuống, chắc là Triệu Vô Thương sắp tới.
Các tướng lĩnh trêи cơ bản cũng đoán được, tâm tình đều hơi thấp thỏm, sắp cùng mãnh hổ Triệu Vô Thương đối chọi, ai mà không sợ dược. Vân Huy tướng quân trước đây cũng nghĩ thế, bây giờ thì đã nghĩ thoáng hơn, Triệu Vô Thương có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một người, muốn đối đầu với Huyền Giáp mấy kẻ không phải người này trêи chiến trường thì kẻ nên lo lắng là Tề quốc mới đúng.
Vì bạo quân Yến quốc từ chối trao đổi mà lòng dân Lộc Đài bàng hoàng, ngược lại, Yến quân lại vô cùng yên bình. Trời nóng nực khiến cho người ta trở nên mơ màng, Nhϊế͙p͙ Gia còn mang theo cả đám Huyền Giáp đi câu cá ở sông Kỳ Lân, một ngày có thể câu được khoảng hai trăm con, cầm về giết cho binh lính nấu canh ăn.
Nhϊế͙p͙ Gia mặc một bộ quần áo trong mỏng tang, vén tay áo, đi chân đất ngồi ở tảng đá bên bờ sông, cẳng chân ngâm trong nước lạnh, nhìn cần câu trong tay không chớp mắt, hào hứng nói với Thời Kham rằng mình có dự cảm sẽ câu được một con cá lớn!
Thời Kham ngồi cùng một chỗ với y, vừa quạt vừa khẽ cười một tiếng: “Gần đây ngươi có vẻ rất vui.”
Nhϊế͙p͙ Gia nhướng mày, mắt lấp lánh như sao nhìn hắn, “Gần đây? Rõ ràng là chỉ cần ở cùng ngươi thì mỗi giây mỗi phút ta đều vui vẻ.”
Thời Kham xoa nhẹ cái đầu chó của y một cái.
“Từ khi thống lĩnh trở về cung đã độc chiếm ân sủng của bệ hạ, bao giờ mới đến phiên chúng ta.” Một tên Huyền Giáp ở xa xa tẻ nhạt chán nản vứt một con cá nhỏ về lại sông.
Huyền Giáp bên cạnh cười lạnh nói: “Sao nào, đêm nay bệ hạ muốn sủng hạnh ngươi, ngươi có dám đi thị tẩm không?”
Vừa nói xong, mấy tên Huyền Giáp bên cạnh mặt mũi trắng bệch, đầu lắc như trống bỏi, chỉ dám âm thầm mong mỏi thống lĩnh thất sủng, nếu mà nói ra có khi sẽ thành máu tươi ngàn dặm mất.
“Đại vương! Đại vương!” Vân Huy tướng quân chạy như điên đến, ngữ khí sợ hãi, chạy đến bờ sông bị vấp phải đá té lộn mèo một cái.
“Hoảng loạn cái gì?” Thời Kham trách một tiếng.
Vân Huy tướng quân chạy một đường tới đã thở không ra hơi, ngay tại chỗ bò lên, không dám trễ một hơi, hoảng sợ nói: “Bệ hạ, phát hiện ôn dịch trong quân doanh... những người phía dưới vẫn luôn giấu giếm, vừa rồi đã chết mất hai người. Vi thần xem xét kỹ, giống y như đúc bệnh trạng của những người nhiễm dịch ở quận Đan Dương!”
“Khốn nạn! Sao có thể có ôn dịch trong quân doanh!” Nhϊế͙p͙ Gia giận phừng phừng, đập cần câu trong tay.
“Vi thần đã phái người đi mời Tĩnh Vương điện hạ rồi.” Vân Huy tướng quân quỳ xuống đất thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trêи trán. Không phải ông sợ quân vương trách tội, mà là sợ ôn dịch bùng phát, một khi mất khống chế thì hậu quả khó mà lường được!
“Đã kiểm kê chưa? Có bao nhiều người bị mắc?” Thời Kham nhíu mày hỏi.
Vân Huy tướng quân nói: “Thưa thống lĩnh, thời điểm vi thần đến Quy Đứctướng quân còn đang dẫn người kiểm kê, vi thần ước lượng khoảng chừng bốn, năm trăm người, cụ thể còn phải chờ Quy Đức tướng quân bẩm báo.”
Nhϊế͙p͙ Gia không nhúc nhích hồi lâu, quá tức giận, rõ ràng vừa đến y đã ưu tiên xử lý ôn dịch, theo dự đoán thì ít nhất đã không sao nữa, dù thế nào cũng không ngờ ôn dịch sẽ lan tràn trong quân doanh! Việc lớn cỡ này bị mất khống chế, khiến cho sâu trong nội tâm Nhϊế͙p͙ Gia bạo phát sự nóng nảy.
Y đứng trêи tảng đá, dù mặt không hề có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời đã trở nên tĩnh lặng, dâng trào sóng ngầm mãnh liệt.
Vân Huy tướng quân quỳ một gối trêи đất, vốn chỉ lo lắng an nguy của binh lính trong quân, bây giờ lại lo cho cả bản thân. Ông vốn tưởng rằng đã lĩnh giáo sự tức giận của quân vương ở cung yến tước đây rồi, bây giờ lại bị uy thế sắc bén khϊế͙p͙ người kia phủ đầu, cơn giận dữ như sấm sét đánh xuống khiến ông hãi hùng khϊế͙p͙ vía, lúc này mới nhận ra quân vương thật sự tức giận là như thế nào.
“Đi tìm hiểu nguồn ôn dịch.” Thời Kham nhanh chóng phân phó xong, ôm Nhϊế͙p͙ Gia vào ngực động viên dỗ dành: “Đừng lo lắng, vẫn còn kịp, cái gì cũng kịp.”
Hô hấp Nhϊế͙p͙ Gia trong nháy mắt bỗng nhiên run rẩy, chớp mắt vài cái, ɖu͙ƈ vọng hành hạ giết chóc tận sâu trong con ngươi mới dần dần tiêu tan.
Thời Kham ngồi xổm xuống đi giày cho y, lúc ngẩng đầu phát hiện ra dáng vẻ không vui của Nhϊế͙p͙ Gia.
“Là do ta sơ sót đúng không?” Nhϊế͙p͙ Gia cắn răng nói, rõ ràng từ trước tới nay đều vô cùng kiêu căng, ngông cuồng tự đại, bây giờ lại như một chú thỏ bị bắt nạt, mắt cũng sắp đỏ cả lên.
Lòng Thời Kham đau nhói, vuốt lọn tóc mai bị gió nhẹ thổi của y ra sau tai, thấp giọng nói: “Không ai có thể khống chế hoàn hảo bất cứ chuyện gì, ngươi cũng vậy, đây không phải là sơ suất của ngươi, đến bây giờ ngươi đã làm rất tốt rồi. Có một số việc không thể nào tránh được, ngươi càng muốn khống chế thì càng trở nên mất khống chế, thay vì trách cứ bản thân thì không bằng cứ thản nhiên đối mặt, giải quyết vấn đề.”
Nhϊế͙p͙ Gia mơ màng một hồi mới gật gật đầu, ánh mắt trấn định, lệ khí muốn giết người cũng từ từ tản đi.
Bọn họ lập tức trở về đại doanh, sự việc hai tên lính ói ra máu trước mặt mọi người đã truyền ra ngay lúc chết, sự khủng hoảng lập tức lan rộng ra toàn quân, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Nhϊế͙p͙ Gia trở về doanh trại với Thời Kham, Cơ Giai Dung thần sắc cứng nhắc báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, binh lính nhiễm dịch có đến 823 người, trong đó 270 người đã có triệu chứng hộc máu nghiêm trọng, dựa theo tình huống ở quận Đan Dương thì khi xuất hiện biểu hiện này, nhiều nhất chỉ có thể sống được bốn, năm ngày nữa.”
Hết chương 77.