Chương 93: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (8)
Editor: Tiêu
Beta: Cua
Về nhà? Nhà cũ ở Thời gia sao?
Lông mày Nhiếp Gia hơi nhíu, Thời Kham không hề gần gũi với Thời lão, bình thường hắn về nước chỉ để quản lý sản nghiệp, còn đối với cái nơi gọi là nhà này hắn muốn đi thì có thể đi luôn không trở về. Về nhà làm gì?
Nhưng Nhiếp Gia cũng không hỏi, trả lời một câu rồi bỏ công việc trên tay xuống, cùng Diệp Anh rời khỏi công ty.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện.
Lâm Hạo Nhiên đang đỏ mắt trừng xấp tài liệu trong tay, trên đó ghi lại những truyện mà mẹ của gã - Thời Nghệ Viện - đã làm với Nhiếp Gia khi y còn là sinh viên, lúc trước khi gã chia tay với Nhiếp Gia.
So với những điều mà Nhiếp Gia nói lúc sáng còn nhiều hơn, càng khiến gã tức giận!
Thời Nghệ Viện làm cũng không sạch sẽ, có lẽ bởi vì Nhiếp Gia chỉ là một người bình thường, căn bản không đáng để bà ta hao tâm tổn sức đối phó, Lâm Hạo Nhiên chỉ cần bảo người điều tra trong một buổi sáng, tất cả những thứ này đều rõ ràng trước mặt gã. Nhưng đến tận bây giờ gã mới biết hóa ra trước khi rời đi Nhiếp Gia đã chịu nhiều sự khó dễ đến như vậy.
Không, một số hành động của Thời Nghệ Viện đã không chỉ dừng ở mức gây khó dễ nữa, là nguy hiểm. Bà ta vì muốn Nhiếp Gia phải rời đi mà suýt nữa chặt tay cậu, mà khi đó gã đang bị giam lỏng trong nhà, được hầu hạ từ cơm ngon tới áo đẹp, chẳng hay chuyện gì.
Mẹ của gã, Thời Nghệ Viện, ép Nhiếp Gia đi.
Chân tướng này tới quá mức đột ngột khiến gã không kịp chuẩn bị, khiến tim Lâm Hạo Nhiên đau nhói.
Nhớ tới hành động của gã trong 2 năm qua với Nhiếp Gia, gã chỉ hận không thể đánh bản thân một trận. Nhiếp Gia đánh gã là đúng, sao còn không đánh chết gã cơ chứ!
Lâm Hạo Nhiên ném tư liệu trong tay đi, nén xuống cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng, một lúc sau mới cắn răng nói: “Hiện tại Nhiếp Gia đang ở đâu?”
“Vừa nãy còn ở công ty chuẩn bị quay hạng mục mới.” Người đàn ông mang kính râm đứng bên cạnh nói: “Mặt khác, còn một chuyện thiếu gia ngài phải biết.”
Lâm Hạo Nhiên đứng lên, choàng thêm áo khoác chuẩn bị qua truyền thông Thế Gia tìm Nhiếp Gia nói chuyện một chút, có chút táo bạo lại thiếu kiên nhẫn nhìn sang: “Chuyện gì?”
“Tối hôm qua Nhiếp Gia rời đi với Thời Kham, cùng hắn về khách sạn Nam Loan, sáng sớm hôm nay mới rời khỏi.” Ngữ điệu của người kia lạnh nhạt, nói: “Sáng nay ngài cũng nhìn thấy Diệp Anh, cô ta là người bên cạnh Thời Kham. Hơn nữa vừa rồi Nhiếp Gia đã rời khỏi công ty, giờ đã biến mất, y và Diệp Anh về Nam Loan tìm Thời Kham.”
Sắc mặt Lâm Hạo Nhiên cứng đờ, gã hoàn toàn không nghĩ tới trong chuyện này còn có một chân của cậu gã.
“Ông có ý gì?” Lâm Hạo Nhiên đè nén lửa giận.
“Ý của tôi là, cậu đã bị Nhiếp Gia đá rồi.” Mặt Xà Quân không hề thay đổi, đứng lên nói. “Buông tay đi, đừng tiếp tục khiến Thời lão thất vọng nữa, tôi còn có việc, đi trước.”
Dứt lời cũng lười phải tiếp tục phản ứng Lâm Hạo Nhiên, trực tiếp rời đi.
Lâm Hạo Nhiên đương nhiên biết Xà Quân có ý gì. Xà quân là người bên cạnh ông ngoại gã, sẽ không làm sai một chuyện, nói sai một câu...
Cho nên Nhiếp Gia...
“Hạo Nhiên!” Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, thanh niên quấn một đầu băng gạc đi vào, thấy Lâm Hạo Nhiên đang đứng bên cửa sổ thì tức giận, đi tới vỗ một phát trên tay gã: “Cậu làm gì đi chứ? Nhiếp Gia đâu? Mẹ kiếp, nay là ngày thứ hai rồi, người đâu? Cậu sẽ không để tôi uổng công chịu một bình rượu của cậu ta chứ?”
Lâm Hạo Nhiên bỏ tay của bạn tốt Phí Anh ra, ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt hung ác đến đáng sợ.
“Làm sao vậy?” Phí Anh bị sắc mặt của gã làm hết hồn.
“Nhiếp Gia chạy theo người khác, con mẹ nó y chạy theo người khác!!!” Lâm Hạo Nhiên nghiến răng hét một câu, giận run cả người.
“Chạy, chạy theo ai?” Phí Anh nói: “Ở Tần thành này làm gì có ai không biết Nhiếp Gia là người của cậu, ai dám đập chậu cướp hoa chứ?”
“Tao cũng rất tò mò, ai cho hắn lá gan lớn như vậy, dám cướp người với tao!” Lâm Hạo Nhiên đá ngã cái ghế bên cạnh, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Cũng không quan tâm đến cánh tay mới được bó lại, chạy một mạch vào thang máy, Phí Anh đuổi theo ở phía sau cũng không kịp.
Ở bên này, Nhiếp Gia cùng Diệp Anh trở lại liền thấy Thời Kham đứng trước cửa sổ sát đất đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nhiếp Gia bận xong vừa lúc giữa trưa, tinh thần đã mệt mà trời còn nóng, cứ như vậy nhìn bóng lưng Thời Kham một cái đã thấy ổn định hơn nhiều.
Y đi tới dụi đầu vào ngực Thời Kham, ôm eo hắn, dùng hai má cọ vào vai của hắn, Thời Kham chỉ mặc một cái áo sơ mi, nhiệt độ truyền qua, trong mắt Nhiếp Gia tất cả đều là ấm áp cùng dịu dàng.
Thời Kham cười xoa xoa đầu Nhiếp Gia, sau đó vòng tay qua lưng y, nhanh chóng nói ngắn gọn với người đầu bên kia 2 câu rồi cúp máy.
“Đói không?” Một tay Thời Kham xoa xoa sau gáy Nhiếp Gia, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc y.
Nhiếp Gia mỏi mệt gật đầu, nhìn hắn nói: “Tự nhiên lại phải trở về làm gì?”
“Dẫn em gặp người lớn trong nhà.” Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia, kéo y về phía phòng ăn.
“Em không muốn gặp cha anh.” Nhiếp Gia cau mày nói, ông ta làm khó dễ Thời Kham khắp nơi, Nhiếp Gia là người muốn gϊếŧ ông ta nhất.
Thời Kham nở nụ cười, ấn Nhiếp Gia lên chỗ ngồi, “Không gặp ông ta.”
Diệp Anh chắp hai tay sau lưng hỏi: “Ông chủ, nghe ngài nói thì lão phu nhân tỉnh rồi?”
“Mới tỉnh.” Thời Kham nói, hắn thấy Nhiếp Gia hơi run, cười dịu dàng nói thêm: “Dẫn em đi gặp mẹ anh, thân thể bà không tốt, thường xuyên hôn mê, lần hôn mê này đã hơn 2 tháng.”
Nhiếp Gia giật mình đến ngẩn người, cái này không giống tư liệu thế giới mà y nhận được.
Trong tư liệu kia, vợ của Thời lão qua đời từ lâu, Thời Kham căn bản là không có mẹ!
【KK, xảy ra chuyện gì ? 】 Nhiếp Gia không yên lòng ăn đồ ăn Thời Kham gắp vào trong bát y.
KK lắp bắp nói: 【 Em cũng không rõ... Tư liệu trong kho của em là tải từ nguyên thế giới, giờ xuất hiện sai lệch có lẽ là do trưởng phòng tự mình thay đổi dữ liệu, ngài ấy cố gắng hết sức thay đổi một ít dữ liệu gây bất lợi cho ngài. Có thể rằng những chỗ khác cũng có sai lệch, nhưng nếu là trưởng phòng làm thì ngài không phải lo lắng.】
Nhiếp Gia ngẩng đầu lên, thấy Thời Kham đang nhìn y.
“Sao vậy, thân thể không thoải mái sao?” Thời Kham nhìn y đột nhiên đỏ viền mắt, trong lòng giật mình.
Nhiếp Gia gắng cười gượng nói: “Không có, chỉ là bị hơi nóng hun thôi.”
Không chỉ ở khu dữ liệu luân hồi, cho dù là ở thế giới hiện thực thì Thời Kham cũng nghĩ tất cả các biện pháp cứu y ra ngoài.
Nhưng nếu động tác của Thời Kham cẩn thận như vậy, dùng hết khả năng để không xung đột với tổ công tố, điều này cũng nói rõ được rằng trong tay Thời Kham không có đủ chứng cứ để chứng minh y vô tội. Nếu không thì cũng không cần cùng y xuyên qua như thế này, mà có thể trực tiếp lật án mưu hại của tổ công tố đối với y. Nhưng dù Thời Kham không có chứng cứ để chứng minh trong sạch của y thì hắn vẫn cam nguyện mặc kệ nguy cơ bị bãi miễn chức vụ để điều tra, cố gắng hết sức cứu y.
Điều gì khiến hắn không ngừng đặt bản thân vào nguy hiểm...?
Anh thậm chí còn không biết đến tột cùng là người có phải do em gϊếŧ hay không. Nhưng bởi vì anh yêu em, nên anh nguyện tin rằng em trong sạch sao?
Nhiếp Gia bỗng nhiên không hiểu sao có chút hoảng hốt.
Ăn qua cơm trưa cùng Thời Kham xong, hai người liền chuẩn bị đến nhà cũ Thời gia, Diệp Anh cố ý chuẩn bị thêm thuốc dị ứng cho Thời Kham, chỉ sợ Thời lão gọi con chó đến gần ông chủ, khiến y dị ứng.
Mới ra khỏi thang máy đi vào sảnh lớn liền thấy có người chạy về phía họ, mang theo sự tức giận rất rõ ràng.
“Nhiếp Gia!” Lâm Hạo Nhiên mồ hôi đầy đầu, cũng không biết là chạy từ đâu tới mà cả người chật vật không thôi, một tay chống đầu gối thở hổn hển, mắt như sắp nứt ra tới nơi mà nói với Nhiếp Gia: “Trờ về cùng anh.”
Diệp Anh đang định đi tới một bước lại bị Thời Kham giơ tay ngăn lại.
Con ngươi của Thời Kham đen kịt nhìn Lâm Hạo Nhiên đang thở hổn hển, hờ hững nói: “Y đã chia tay với cậu, tôi không hi vọng cậu tiếp tục dây dưa với y.”
Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham, không nghĩ tới Lâm Hạo Nhiên sẽ trực tiếp tìm tới cửa như thế này, nhất thời ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.
Lâm Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Thời Kham một cái, không muốn phí lời với hắn, sau khi lấy lại hơi gã đứng thẳng lưng, đưa tay nói với Nhiếp Gia: “Nhiếp Gia, cùng anh trở về đi. Anh biết tất cả mọi chuyện, cũng biết bản thân anh sai rồi, chúng ta nói chuyện với nhau được không?”
“Cút.” Một chữ này phải để Nhiếp Gia rặn ra từ kẽ răng, cực kỳ lạnh lùng.
“Nhiếp Gia!” Mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ bừng, có chút tức giận. Gã nhìn người yêu mình cùng cậu mình dắt tay nhau, đã nổi giận từ lâu, nhưng biết mình đuối lý trước, vẫn thử kìm nén cơn giận xuống, kiên nhẫn nói: “Trước em nói anh chưa hề đồng ý, anh không đồng ý chia tay! Đi cùng anh, chúng ta cần nói chuyện.”
“Gia Gia đã chia tay với mày, không cần sự đồng ý của mày.” Thời Kham nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo cự coi thường cùng hờ hững. Hắn buông lỏng tay Nhiếp Gia, ôm eo y, kéo ý vào trong lồng ngực, dùng một tư thế che chở mà đưa y rời đi.
“Gia Gia?!” Lúc đi ngang qua nhau, Lâm Hạo Nhiên đột nhiên quay đầu, tức giận không nhịn được mà gào thét: “Ông đang chọc tức tôi à? Lấy một cái biệt danh cho bạn trai tôi chẳng khác nào đàn bà để sỉ nhục y, dùng để tuyên thệ chủ quyền của ông sao?”
Nhiếp Gia cùng Thời Kham dừng lại, Lâm Hạo Nhiên đi tới, sắc mặt hung ác nói bên tai Thời Kham: “Thời Kham, ông đừng cho rằng người của tôi ở bên Pháp bị bắt lại rồi ông ngoại bảo ông hỗ trợ tôi là cầu ông, đó là vì ông còn có chút giá trị để lợi dụng mà thôi, đừng có tự đề cao bản thân. Tôi vui thì còn có thể gọi ông một tiếng cậu, nếu tôi không vui thì ngày mai có thể khiến thi thể của ông chìm trong hồ Nam Loan. Giờ, ông bỏ tay ra khỏi người Nhiếp Gia, ngay lập tức!”
‘Rầm’ một tiếng, tay của Thời Kham đúng là rời khỏi người của Nhiếp Gia, nhưng là do Nhiếp Gia đột nhiên xông tới, nắm lấy cổ áo Lâm Hạo Nhiên ép gã lên tường, tiếng vang rất lớn khiến người tới người đi trong sảnh lớn đều liếc mắt nhìn.
“Mày nói thi thể của ai sẽ chìm xuống hồ?” Nhiếp Gia siết chặt cổ áo Lâm Hạo Nhiên, tay nắm thành đấm chặn ngang cánh tay trước cổ của gã. Màu mắt của y nhạt như màu vàng của ánh mặt trời, lúc này ánh mắt y nhìn Lâm Hạo Nhiên lại lạnh lẽo âm u tựa như màu đen tăm tối.
Hết chương 93.