NHÂN VIÊN PR CÔNG TY MỸ PHẨM

Ngay trước mắt truyền thông, Chiến Dật Phi nhẹ tay đỡ lấy eo Đường Ách, Đường Ách đang chống gậy, khẽ nghiêng đầu tới gần y, hai người luôn duy trì một khoảng cách thân mật vừa đủ để không bị ai đàm tiếu, nở nụ cười giữa những ánh đèn chớp liên tục lóe lên.

Phương Phức Nùng đứng gần đó nhìn, tình cờ Chiến Dật Phi cũng quay về phía hắn, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, một trong hai lập tức quay đầu đi, tiếp tục đỡ tình nhân của mình, giả lả trước mặt truyền thông.

Phương Phức Nùng bỗng cảm thấy hai người này đúng là xứng đôi.

“Em thấy Đường Ách cũng chẳng đẹp trai đến thế. Anh ta hợp với cái kiểu đứng nguyên đó, không nhúc nhích, không nói chuyện, chứ một khi nhìn gần thì chẳng bói ra chút khí chất nào, sự ngu ngốc bốc mùi từ đầu đến chân…” Chiến Viên Viên đi tới bên cạnh Phương Phức Nùng, tự nhiên lại đi bênh vực kẻ yếu, ngày đó cô đi lung tung khắp nơi hòng tìm Đường Ách xin chữ ký, ai ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đàn ông từ ngoài cửa phòng bệnh.

Phương Phức Nùng nhìn xuống dọa dẫm: “Anh trai em mà nghe thấy câu này chắc chắn sẽ mắng đấy.”

“Em chỉ nói sự thật, vẫn là anh Phức Nùng đẹp trai hơn.” Chiến Viên Viên cười khúc khích, cô coi đối phương như bạn bè mà vươn tay kéo tay hắn, “Anh đẹp trai, có năng lực, có khí chất, làm bạn trai em đi…”

“Được thôi.” Phương Phức Nùng cười, thấy Đằng Vân đi về phía mình thì vội vỗ vai Chiến Viên Viên, ý nói ở đây còn một người nổi tiếng lọt lưới nữa kìa. Chiến Viên Viên lập tức chạy đi, cô tới đây chẳng phải để quan sát học hỏi gì, đơn giản là muốn chụp ảnh chung với người nổi tiếng mà thôi.

Chỗ này không có giấy mời thì không được vào, Phương Phức Nùng cười hỏi Đằng Vân, chắc là MC Hứa đưa người nhà tới nhỉ?

“Dù là đi với tư cách người nhà thì cũng tới vì muốn gặp cậu.” Đằng Vân đặt chiếc ly cổ cao trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn đối phương, “Cậu gặp rắc rối rồi có biết không?”

Phương Phức Nùng biết Đằng Vân đang nói đến chuyện gì, chỉ bâng quơ nhún vai: “Xe của gã tự lật.”

“Nhưng rõ ràng Nghiêm Khâm không nghĩ thế, gã mới ra viện lại bị cậu đâm cho vào viện tiếp thì nhịn thế nào được. Tôi nghe Kiến Âu nói Nghiêm Khâm đang điều tra bối cảnh của cậu.”

“Nhà bần nông cách mạng, gốc rễ tốt thì sợ cái gì?” Phương Phức Nùng cũng đặt ly rượu xuống, đùa cợt, “Khi đứng thì thẳng tắp như ruột bút, khi đi thì quang minh lỗi lạc, nó muốn tra thì cứ tra, thoải mái đi.”

“Tôi vẫn lo lắm, Nghiêm Khâm là loại không dễ động vào đâu.”

“Miya sắp phải tới Amsterdam chụp poster, ngay sau đó sẽ được đưa lên quảng cáo trên mấy kênh truyền hình vệ tinh…” Phương Phức Nùng không quá lo lắng, hai ngón tay làm động tác đếm tiền, nói tiếp, “Vợt đủ hai triệu là tôi cuốn gói luôn, sáu tháng nữa là tôi có thể ngồi ở con phố còn lớn hơn Manhattan ở Johannesburg, đón gió thổi luồn qua khe cọ, uống cà phê, tắm nắng… Còn về Nghiêm thiếu gia của tập đoàn Chính Nghiệp ấy à, không rảnh đâu mà chơi với nó.”

Đằng Vân không nói gì, anh biết thằng bạn này độc địa mưu mô, dám đối đầu, dám đánh cược, cũng dám tham lam. Có lẽ hắn nói quá thì là sáu tháng, cùng lắm năm tháng nữa hắn đã ở nước ngoài rồi.

“Phải rồi, còn việc mà tôi nhờ cậu.” Hợp tác với nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp, bao gồm cả phương pháp điều chế của phòng thí nghiệm cao cấp nhất và toàn bộ nguyên liệu nhập khẩu từ Pháp mà mãi không có được báo cáo kiểm định chất lượng sản phẩm, chắc chắn có vấn đề trong vụ này. Phương Phức Nùng nói thẳng với người bạn cũ rằng hắn không tin tưởng giám đốc phòng Sales Triệu Hồng Lỗi, hắn biết cơ quan có tư cách kiểm định mỹ phẩm không chỉ ở Bắc Kinh mà ở Thượng Hải cũng có.

Đằng Vân gật đầu, anh từng thực tập ở trung tâm quản lý phòng bệnh tại Thượng Hải, vì vậy đã đưa sản phẩm mà đối phương giao cho mình đi kiểm nghiệm.

“Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển của Miya đang tuyển người, chắc chắn đãi ngộ cao hơn lương bác sĩ.” Phương Phức Nùng cười cười, nói với Đằng Vân, “Cậu có suy nghĩ đến chuyện làm việc với tôi không? Ông chủ của chúng tôi là người không tệ đâu…”

“Cậu biết tôi không có hứng thú với công ty mà.” Người đàn ông nghiêm nghị lắc đầu, “Chưa kể nếu ngay cả cậu cũng nói Chiến Dật Phi đối xử với mình không tệ thì đến lúc moi tiền cũng đừng moi quá đáng…”

“Dừng dừng.” Sợ Đằng Vân lại bắt đầu ân cần dạy dỗ mình đừng vi phạm pháp luật, Phương Phức Nùng lập tức viện cớ đi toilet để chuồn. Chưa được mấy bước thì khi nhìn lướt qua khu vực quay chụp của báo chí đã không còn thấy bóng dáng hai người kia nữa. Trong sảnh tiệc cũng không thấy bóng người, có lẽ đối phó truyền thông xong là lẻn đi vồ lấy nhau rồi.

Phương Phức Nùng chậm rãi đi về phía WC, đắn đo vì cũng muốn chuồn êm, không ngờ đột nhiên có một bóng người nhảy ra ngay trước mắt, đấm thẳng vào bụng hắn một phát, sau đó đè dí hắn vào tường.

Mới kịp nhìn thấy người vừa đánh mình là Chiến Dật Phi thì đối phương đã dán môi lên môi hắn, cánh môi vừa lạnh vừa nhợt nhạt nhưng đầu lưỡi lại nóng kinh người, không khác nào rưới sô-cô-la bị đun chảy vào miệng hắn.

Phương Phức Nùng hơi bất ngờ, sau đó lập tức đổi thế bị động thành chủ động, hai tay giữ lấy mặt Chiến Dật Phi, cắn mút đầu lưỡi vẫn vương vị bạc hà.

Hai tay hắn giữ rất chặt như thể muốn vò nát khuôn mặt trong lòng bàn tay, khẽ tách ra một khe hở giữa nụ hôn cuốn lưỡi mạnh bạo, Phương Phức Nùng thở dốc hỏi: “… Đường Ách đâu?”

“Tôi bảo Tony… đưa em ấy về rồi…” Y lại vươn lên hôn thêm mười giây nữa mới trả lời tiếp, “Chân em ấy không ổn, không thể xã giao lâu…”

Nơi hai người đứng không kín, sợ bị người bắt gặp, Chiến Dật Phi kéo Phương Phức Nùng vào thẳng trong nhà vệ sinh.

“Đường Ách bị thương, tôi không muốn để em ấy bị thương nặng hơn nên chắc sẽ không động vào em ấy trong hai tháng… Tôi cần tìm một người khác làm ấm giường trong thời gian này…” Vừa đóng cửa lại, Chiến Dật Phi lập tức cởi áo vest và sơ-mi của Phương Phức Nùng, cắn lên cổ và bả vai hắn, cắn đến mức hõm xương đòn cũng thấm nước bọt. Chương sau mình cài mật khẩu, ấn vào dòng chữ không chia sẻ mật khẩu và đăng lại ở mục lục để lấy gợi ý nhé. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến hơi thở của y hỗn loạn, vừa nói vừa hít nhưng vẫn thể hiện rõ thái độ, “Hai tháng… Cơ thể anh thuộc về tôi trong hai tháng này, sau hai tháng mọi chuyện sẽ trở về như cũ… Anh vẫn là nhân viên, tôi là ông chủ. Thế nào?”

Bồn rửa tay đốt nến thơm với tinh dầu hoa bách hợp, mùi chợ búa là kẻ thù của những nơi như thế này, ngay cả WC ở đây cũng không được thua kém, từ gạch lát, bồn rửa tới trần nhà, đâu đâu cũng có hơi thở hoàng gia.

Mấy ngày qua Đường Ách ngã bị thương, Chiến Dật Phi giữ phép không động vào cậu ta, cũng không đi chịch dạo, làm tốt đạo người yêu 24 chữ chung thủy, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Hai người đàn ông ôm hôn một lát đã nảy sinh phản ứng. Phương Phức Nùng cảm thấy thứ ở thân dưới mình đã cứng lên, hắn ôm lấy người đẹp đang phát tình trước mặt, nói: “Thế phải xem cậu dùng cái gì đã… dùng mặt trước hay mặt sau?”

“Không cần phía trước.” Giữa hai chân y phồng lên nóng hừng hực, Chiến Dật Phi đẩy Phương Phức Nùng lên bệ đá, một tay cởi quần mình, một tay cởi quần đối phương, động tác gấp gáp, hơi thở hổn hển khiến lời nói cũng trở nên cấp bách, “Mở hai chân ra, sẽ khiến anh thích…”

Làm ăn mấy năm nay, tuy Phương Phức Nùng biết kiềm chế nhưng cũng coi như đã duyệt qua đàn bà. Hắn không có ý định hao tổn tâm sức quanh quẩn với thứ tình yêu giả dối, đôi khi ngẫu nhiên phát sinh mấy đoạn tình cảm, đối phương cũng là dạng hảo tụ hảo tán, chồng hờ vợ tạm, sáng dậy chia tay. Hiện tại hắn thầm nghĩ trong lòng, cảm giác bản thân có thể chấp nhận việc tán tỉnh qua lại với Chiến Dật Phi, không hề khó chịu khi y sờ soạng hắn, ôm hắn, hôn hắn, thậm chí dần dần còn có chút mê muội. Nhưng nếu nói tới chuyện chơi thật thì hắn vẫn thấy hơi khó khăn, dù sao nếu ở trên thì không khác với khi làm đàn bà, nhưng nếu ở dưới thì chọc thẳng vào cái vảy trai thẳng của hắn.

Hai người cao tầm tầm nhau, dáng người cũng na ná, ai cố đè ai cũng đều không dễ dàng. Huống hồ Chiến Dật Phi còn có ưu thế là ông chủ, Phương Phức Nùng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng khi tay của Chiến Dật Phi mò tới “cửa sau” của mình, hắn mới mặc cả: “Một ba năm, hai bốn sáu, mỗi người một ngày, không thì dẹp.”

Chiến Dật Phi dừng tay lại, híp mắt suy nghĩ, y chưa từng nằm dưới, cũng chẳng bằng lòng mở tiền lệ cho tên đàn ông này.

Hai người giằng co trong tình trạng quần áo rối tung, không khí rất vi diệu.

“Đường Ách đẹp trai thật đấy, lúc trước nhìn trên TV thì không thấy thế…”

Tiếng nói chuyện rì rầm của vài người truyền tới từ ngoài cửa, kéo theo tiếng bước chân hỗn loạn ngày một gần hơn.

Chiến Dật Phi và Phương Phức Nùng nhìn lại khung cảnh xung quanh, sau đó cả hai cùng chửi thầm: Mẹ, đây là WC nữ!

Sau đó hai người còn cùng hỏi người kia: “Khóa cửa chưa đấy?”

Tay nắm cửa bị vặn, ngay trước khi người phụ nữ đầu tiên bước vào thì hai thằng đàn ông đã xô đẩy nhau trốn vào trong phòng vệ sinh cuối cùng.

“Tôi tưởng anh khóa cửa – “

“Suỵt” một tiếng, trưởng phòng Quan hệ công chúng nhắc nhở ông chủ mình ở đây ít nhất có có sáu kênh CCTV, truyền hình vệ tinh khắp nơi, các bên đưa tin lớn, hơn hai trăm đơn vị truyền thông trong đó bao gồm cả trang điện tử như Sohu, Sina, bản thân hắn là nông dân chân đất thì chẳng quan trọng, nhưng với giám đốc Miya mới vực dậy thì khác, giữa một ngày trọng đại lại lăn lộn với một thằng đàn ông trong WC nữ thì chắc chắn sẽ lên thẳng trang nhất ngày mai.

Tuy chỉ có hai người phụ nữ đi vào nhưng hai người này lại đứng trang điểm trước gương, vừa tám chuyện vừa chậm rãi trát phấn, hai người đàn ông trốn sau cửa không thể thoát thân ngay lập tức.

“Nghĩ cách đi.” Chiến Dật Phi đè thấp giọng nhưng thái độ lại cực kỳ ngang ngược, “Ảnh hưởng tới quan hệ công chúng, việc của anh đấy.”

“Có thể gọi Viên Viên tới cứu, tiếc là không có sóng.” Phương Phức Nùng nhìn lướt qua điện thoại, chán nản cất lại vào trong túi, “Xem ra chúng ta phải trốn trong này một lúc rồi.”

Không gian quá nhỏ, Phương Phức Nùng dựa lưng vào cửa, ôm lấy Chiến Dật Phi vào ngực. Hai người chỉ cần khẽ cử động đầu là sẽ hôn phải đối phương. Môi lướt qua nhau mấy lần, hai cơ thể cũng dần nóng lên.

Bản thân thì không được thỏa mãn nên đã rũ xuống, trong khi đó Phương Phức Nùng lại cứng lên. Lúc này vai kẻ khiêu khích và kẻ phải chịu đựng đã đảo ngược, Chiến Dật Phi có chút đắc ý, không nhịn được bắt đầu chơi xấu, cọ thân dưới của mình vào thân dưới của hắn, chưa được vài cái thì dường như đối phương không chịu được nữa, hơi thở hỗn loạn, cơ thể cũng run rẩy – Phương Phức Nùng luồn tay xuống sờ vào nơi đang kề sát của hai người.

Một đôi tay thô ráp sờ lấy vùng da thịt trắng mịn bí ẩn, thứ vốn đang ỉu xìu rũ xuống lại lập tức ngẩng đầu, ý chí sục sôi, sức sống bừng bừng.

“Anh đang sờ – ” Nhận ra giọng nói của mình đã vượt qua ngưỡng an toàn, Chiến Dật Phi trợn trắng mắt, cố hết sức để nói khẽ, “Anh đang sờ của tôi!”

“Bảo sao.” Phương Phức Nùng cười cười, tay lại hoàn toàn không ngừng việc tiếp tục vuốt ve thứ kia, đầu ngón tay lướt xuống tinh hoàn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn phần thân, “Tôi còn đang nghĩ sao lại nhỏ hơn hẳn thế chứ.”

Đàn ông không thể chịu được người khác nói mình “nhỏ”, Chiến Dật Phi định phát tác thì đối phương lại “suỵt” một cái rõ là đứng đắn, ý bảo y đừng mở miệng, cũng đừng động đậy.

Phương Phức Nùng cười đến mê người, nhẹ nhàng ngậm lấy môi đối phương: “Nếu đã biết bị nhốt lâu thì chẳng bằng chúng ta gần gũi thêm một chút…”

Chiến Dật Phi nheo mắt như mèo lười, tỏ vẻ không phản đối. Nơi này không phải nhà vệ sinh hôi hám ruồi bọ bâu đầy, trong mùi hương hoa nhài quẩn quanh bên mũi, gần gũi một chút cũng chẳng có vấn đề gì.

Chiến Dật Phi đã thấy quần vướng víu từ nãy, cởi bừa ném xuống dưới chân, Phương Phức Nùng cũng phối hợp cởi áo sơ-mi của cả hai, dán chặt da thịt của hai người với nhau. Hắn hạ thấp tầm nhìn, không khỏi líu lưỡi: Lúc trước mặc quần áo không biết, giờ trần trụi rồi mới phát hiện ra da dẻ của Chiến Dật Phi trắng đến chói mắt, khiến phần lông đen như mực bên dưới lại càng nổi bật, giữa cặp chân dài là dương v*t bán cương, hồng hồng tím tím, đang khẽ run lên.

Chiến Dật Phi tóm lấy hai dương v*t đang cương một nửa, dí vào bụng mình nhẹ nhàng ma sát. Phần lông khẽ trêu chọc quy đầu và điểm lõm trên thân dương v*t của đối phương, lòng bàn tay toát mồ hôi, động chạm trên da thịt bắt đầu phát ra tiếng nước, cũng may không đến mức bị hai người phụ nữ ngoài kia phát hiện.

Hai người phụ nữ bên ngoài trang điểm xinh đẹp xong vẫn trò chuyện rất rôm rả, hoàn toàn không biết chuyện hừng hực bừng bừng trong phòng vệ sinh cuối cùng.

“Đường Ách đẹp trai thật! Cô nói xem sao anh ấy có thể đẹp trai thế chứ, vô lý quá đi! Lúc trước cậu ấy còn cười với tôi, tôi bỗng thấy tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn…”

“Đường Ách vốn là con lai mà, tôi cảm thấy ông chủ của hãng mĩ phẩm mà cậu ta làm đại diện còn đẹp trai hơn, khá phù hợp với thẩm mỹ người châu Á. Phải rồi, cái hãng mĩ phẩm kia tên gì ấy nhỉ?”

“Miya… Mấy ngày trước bộ phận quan hệ công chúng của bọn họ đã gửi bản thảo đăng tin gây chú ý rồi, chủ biên bảo muốn làm chuyên đề cho bọn họ, ai bảo lần này nhiều ngôi sao tới vậy chứ.”

“Có làm chuyên đề nào cũng không bằng scandal của Đường Ách, cô biết không, một người bạn của tôi trong tổ biên kịch có giao thiệp nhiều với cậu ta, khi mới ra mắt cậu ta chỉ muốn trèo lên vị trí cao hơn, đừng nói là đạo diễn và nhà sản xuất, ngay cả nhân viên kỹ thuật ánh sáng hay thợ chụp ảnh cũng có thể đè cậu ta đấy.”

“Tôi cũng có nghe nói chuyện này, có điều hiện tại coi như đã dính vào ô dù của tập đoàn Chính Nghiệp rồi, có vẻ không cởi mở như trước đây nữa nhỉ?”

“Không cởi mở? Ruồi bỏ được thịt thối không? Chó có bỏ được cứt không? Cô biết tại sao cậu ta ngã ngựa không? Người bạn trong tổ biên kịch kể với tôi là một ngày trước hôm quay cảnh cưỡi ngựa, cậu ta còn chơi ‘3P’ trong trường quay với đạo diễn và ngôi sao Hồng Kông diễn vai bố cậu ta nữa đấy, kêu gào khóc lóc thảm thiết, cả tổ quay nghe thấy hết mà… Hôm sau chịu thế nào được xóc nảy nữa, đến lúc lên ngựa thì nằng nặc đòi xuống, kết quả là tự ngã, rồi bị con ngựa giật mình đạp cho vào chân… Chuyên nghiệp cái quái gì? Ai tin mới là đồ ngu….”

Phương Phức Nùng cảm nhận rõ ràng cơ thể trong ngực hắn khẽ thay đổi, như thể hắn đang ôm một pho tượng Hán Bạch Ngọc. Toàn bộ cơ bắp trên người Chiến Dật Phi căng lên, sau đó lại run rẩy. Là say, là bệnh hay tổn thương tột cùng? Phương Phức Nùng định xoay mặt y qua nhưng đối phương vẫn cứng đầu chôn mặt vào cổ hắn, làm gì cũng không chịu nhìn về phía hắn.

Một người khăng khăng giấu mặt đi không động đậy, một người thì nhất quyết phải khiến đối phương nhìn mình. Hai người đàn ông giằng co một lát, cuối cùng Phương Phức Nùng vẫn kéo được mặt Chiến Dật Phi qua đối diện với hắn.

Người kia khẽ nâng mi lên, vẫn là ánh mắt mê hoặc lòng người, đuôi mắt dài như nét bút quét qua, hốc mắt thì đỏ bừng, như thể thứ đang ầng ậc trong mắt y kia không phải nước mắt mà là rượu.

Một dòng lệ của người, say lại chính là tôi.

Phật nói sắc tựa bong bóng trên mặt hồ, những điều ta biết tựa huyễn tựa hoá (*). Nhưng nếu thật sự là người đẹp như vậy thì có lẽ ngay cả Phật Đà cũng cam tâm tình nguyện tổn hao tinh thần chước mệnh vì y.

(*) Lời dạy của Phật, cả câu là Sắc tựa bong bóng trên mặt hồ, hào nhoáng mà chóng tàn. Những điều ta biết tựa huyễn tựa hoá, biến ảo vô định, như có ma thuật. 

Ham muốn nảy sinh, có lẽ chỉ trong một cái chớp mắt như thế.

“Đứa nhóc này…” Phương Phức Nùng cười, bàn tay vốn đang đỡ lấy eo Chiến Dật Phi chậm rãi trượt xuống dưới xương cụt của y, sờ tới phần xương đang nhô lên. Mông gầy, nhưng da thì đẹp, cảm giác trong tay giống như đang sờ thạch pudding hay bán trong mấy quán quà vặt, lạnh lạnh mềm mềm. Hắn sờ soạng một hồi như thèm muốn cái lạnh ấy, sau đó ngón giữa và ngón trỏ chụm lại luồn vào khe mông.

Lời của hai người phụ nữ khiến Chiến Dật Phi hoàn toàn thất thần, y không ý thức được cái tay đang thăm dò tới lui ở mông mình càng ngày càng không yên phận, đến khi kịp phản ứng thì Phương Phức Nùng đã đưa một ngón vào trong.

“Anh –” Thân thể phản ứng sự xâm nhập không thích hợp một cách rất chân thật, nhưng xét về mặt mũi thì vẫn không thể bỏ qua.

“Suỵt.” Hắn vừa dỗ dành vừa “suỵt” mấy tiếng, Phương Phức Nùng dùng miệng mình đè lại tiếng kêu của Chiến Dật Phi, đầu lưỡi đưa vào trong miệng đối phương, ngón tay cũng nhấn vào sâu hơn nữa, liên tục làm mềm nơi đó – lực ngón tay của hắn căn đến cực chuẩn, khoái cảm kỳ quái chưa bao giờ xuất hiện khiến da đầu Chiến Dật Phi tê dại, dương v*t cũng khó chịu cương lên.
Hết chương 23.

Bình luận

Truyện đang đọc