NHÂN VIÊN PR CÔNG TY MỸ PHẨM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đàn ông hẹn gặp nhau trong tòa nhà đài phát thanh, Phương Phức Nùng tỏ rõ mong muốn khi đến, Hứa Kiến Âu cũng không biểu đạt rõ là được hay không, chỉ nói: “Nghe Đằng Vân bảo hai ngày trước Chiến Dật Phi vào bệnh viện của anh ấy.”

“Ừ.” Phương Phức Nùng lơ đễnh đáp, sau đó lại kéo chủ đề về chuyện của mình, “Tôi đã điều tra thông tin về Hạ Vĩ Minh, tôi biết con gái lão học cấp ba ở Thượng Hải nhưng cũng chỉ biết được đến đó. Thứ duy nhất tôi tìm được là một cái clip con bé tự đàn tự hát trên Youku, có thể thấy cô bé này khá mạnh dạn trong cách ăn nói và hành động, tác phong cởi mở, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa Âu Mĩ. Trong cơ thể cô bé có tế bào của sự hiếu thắng và bướng bỉnh, tôi có thể tìm tới cô bé đó.”

“Hạ Vĩ Minh rất bảo bọc con gái mình, dù nhận phỏng vấn của tôi thì cũng sẽ không lộ ra gì trên truyền thông đâu.” Tốc độ cắt lời của Hứa Kiến Âu còn nhanh hơn, anh ta nhìn Phương Phức Nùng, khóe môi nhếch lên cười nhưng lại pha lẫn buồn lo khó tả, “Viêm phổi cấp dẫn đến suy hô hấp, nghe đâu nếu không nhờ anh gọi cấp cứu đúng lúc thì có khi đã chết rồi.”

“Ừ.”

Hứa Kiến Âu cúi đầu, vai khẽ run rẩy. Rất nhiều năm trước anh ta cũng từng mắc bệnh như thế, nhưng người đàn ông này lại chỉ nói năng bừa bãi, đến cuối còn chẳng mở cửa ra. Anh ta đã từng dốc hết tâm can ra mà yêu tha thiết, giờ đây xem ra chỉ nhẹ tựa lông hồng, chỉ là một thoáng suy tư nhắc lại là khiến người ta phải ôm bụng mà cười nhạo.

Hứa Kiến Âu không cam lòng. Anh ta sắp bị sự không cam lòng của mình đè nén cho chết ngạt.

“Thực ra Chiến Dật Phi nhiễm bệnh không phải vì mắc mưa. Cậu ta đi chơi núi với người phụ nữ và đứa bé trai gọi cậu ta là ‘ba’, ai mà ngờ thằng bé rơi xuống nước, Chiến Dật Phi lập tức nhảy xuống cứu nó lên, khi đó chỉ lo kiểm tra xem đứa nhỏ có bị va vào đá hay không, chẳng quan tâm tới bản thân. Đứa bé trai đó là bệnh nhân của Đằng Vân, Đằng Vân đến khám cho nhóc đó mấy lần, gần đây lại đi nên biết rất rõ.” Hứa Kiến Âu ngừng một chút, bỗng nhiên cười sâu xa, “Tôi thấy ông chủ của anh không chỉ có người tình đồng tính mà cả vợ con cũng có đủ.”

“Cũng chẳng lạ, loại giàu đời hai đấy thì kiểu gì sinh hoạt cá nhân chẳng loạn…” Phương Phức Nùng khẽ cau mày, nếu không phải Hứa Kiến Âu nhắc đến, hắn thậm chí còn quên tiệt chuyện Chiến Dật Phi còn có “vợ con”.

“Tôi có thể giúp anh, chuyện nhỏ thôi. Tôi vốn là người phỏng vấn, ỡm ờ hỏi ông ta mấy câu cũng chẳng khó khăn gì.” Hứa Kiến Âu nói rành rọt, “Nhưng tôi không giúp không công, tôi muốn được hồi đáp.”

Phương Phức Nùng cười: “Chỉ cần đừng động vào khoản tiền tôi cần, cậu biết giờ thứ tôi thiếu nhất chính là tiền mà.”

“Tôi không cần tiền.” Hứa Kiến Âu cũng cười, giả lả nói, “Tôi muốn một nụ hôn.”

Vừa dứt lời, Phương Phức Nùng bỗng bật cười, vừa cười vừa đi ra ngoài cửa – còn chưa được mấy bước, hắn đột nhiên quay ngược trở lại, dí Hứa Kiến Âu lên tường hôn mạnh bạo. Biểu cảm của hắn vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn xen lẫn nhiệt tình tàn nhẫn kỳ lạ, răng nanh cắn nát môi đối phương, cuồng nhiệt trộn lẫn mùi nước bọt thơm ngọt và mùi máu tanh tưởi.

Răng cạ vào răng, lưỡi quấn lấy lưỡi, Hứa Kiến Âu ôm cổ Phương Phức Nùng, cứ thế tận tâm tận sức hôn hắn.

Bốn cánh môi tách ra để lại một đường chỉ bạc, Hứa Kiến Âu lại ôm Phương Phức Nùng thêm một lúc, tham lam nhung nhớ ngửi mùi hương nước hoa trên người hắn, sau đó mới cả giận: “Sao anh có thể làm đến tận mức này? Anh là người không bao giờ làm những chuyện mình không muốn làm, rốt cuộc tại sao lại đến tận nước này?”

Lời cậu nói khiến Phương Phức Nùng nao nao, hắn lập tức viện cớ cho mình. Hắn là loại người dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt vẫn vững như bàn đá, không hề nao núng. Mà chuyện này đơn giản thì chỉ có một lý do, chẳng phải là vì khoản vay nặng lãi kia hay sao?

“Đâu chỉ không muốn làm, thậm chí còn căm thù đến tận xương tủy. Nhưng cậu là người đẹp mà,” Phương Phức Nùng che giấu kỹ càng nghi hoặc trong đầu, cười vô lại, vươn tay sờ lên đôi môi của Hứa Kiến Âu bị chính mình cắn nát, “môi son thắm điểm đào hoa, tôi không dâm khắc có người khác dâm.”

Hứa Kiến Âu còn định nói tiếp, liếc mắt thoáng nhìn lại lập tức im miệng.

Đằng Vân tới.

“Vui vẻ với thế giới của hai người nhé, tôi đi trước.” Phương Phức Nùng vỗ nhẹ lên vai Đằng Vân coi như chào tạm biệt, chưa bước ra khỏi cửa đã quay đầu, chỉ chỉ Hứa Kiến Âu rồi nói, “Nhớ kỹ chuyện cậu đã đồng ý với tôi.” Sau đó lại chỉ sang Đằng Vân, “Nhớ yêu thương vợ cậu đấy.”

Khi Phương Phức Nùng ra khỏi tòa nhà phát thanh thì đúng lúc Hạ Vĩ Minh đi vào. Hạ Vĩ Minh đầu tóc bạc phếch đi trên đường mà dưới chân nổi gió, phong độ ngút trời, hai bên trái phải là trợ lý và vệ sĩ, phô trương như tổng thống đi tuần. Hai người bọn họ còn chưa kịp giáp mặt đối chọi gay gắt với nhau thì một người khác lại chạy tới từ sau lưng Hạ Vĩ Minh.

“Andrew! Ngài Hạ! Andrew!” Chiến Dật Phi không nghe lời bác sĩ dặn, mới hạ sốt đã rời bệnh viện, y biết lúc này Hạ Vĩ Minh sẽ tới tòa nhà phát thanh ghi âm chương trình, y không muốn từ bỏ, muốn tranh thủ gặp mặt để bàn bạc thêm cơ hội.

Chiến Dật Phi đích thân ra mặt là vì muốn thể hiện thành ý, nhưng y nhận ra mình không làm cách nào có thể đả động được Hạ Vĩ Minh, dù tăng thêm 20% phí cố vấn cũng chẳng khiến người kia dao động, thậm chí ông ta còn chẳng cho y cơ hội lại gần mình.

“Tôi đang bận, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả.” Hạ Vĩ Minh lỗ mãng đẩy Chiến Dật Phi ra. Lực tay của ông ta lớn nhưng trên mặt lại là một nụ cười tiêu chuẩn thuộc về người của công chúng, “Chỉ có lũ ăn hại mới dẻo mồm, chẳng phải trưởng phòng Quan hệ công chúng của cậu giỏi lắm hay sao? Bảo thằng đó đi mà làm thương hiệu cho Miya.”

Vệ sĩ kéo giám đốc trẻ của Miya ra, đoàn người của vị bậc thầy thiết kế cũng bước tiếp chẳng quay đầu lại, vừa đi vừa rôm rả chuyện trò.

Chiến Dật Phi đờ đẫn đứng đó, y cảm thấy đầu óc choáng váng, lại hâm hấp nóng, có lẽ nhiệt độ cơ thể lại tăng. Còn chưa kịp xoay người thì lại thấy Phương Phức Nùng.

Rõ ràng tất cả những chuyện này đều do người kia gây ra. Ánh mắt của hai người gấp gáp va vào nhau trong không khí, trong đôi mắt phượng kia ngập tràn oán hận, Chiến Dật Phi đi thẳng chẳng nói lời nào.

Phương Phức Nùng thấy Chiến Dật Phi lên ghế sau, Đường Ách cũng ở bên trong, cậu ta nhìn về phía hắn, sau đó nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp. Khi cửa kính xe dần nâng lên, hắn thấy bọn họ hôn nhau.

Chiến Dật Phi vừa lên xe đã ho điên cuồng không ngừng được, Đường Ách biết y không thích mùi thuốc tẩy của bệnh viện nên bảo tài xế lái thẳng về nhà.

Bệnh tình đổ nặng, thân nhiệt tăng rất nhanh, Đường Ách gần như phải bế Chiến Dật Phi lên giường, vừa thả được người này xuống giường mà như thoát khỏi hòn than. Đường Ách cởi áo khoác, đắp chăn cho y, xoay người định đi rót nước để y uống thuốc.

“Đừng đi, để tôi nhìn em.” Chiến Dật Phi vươn tay kéo lấy cổ tay Đường Ách, trông ngóng nhìn cậu ta như trẻ con, cảm giác như trong đáy mắt y không phản chiếu bóng hình Đường Ách mà là món kẹo đường tạo hình người.

“Dở hơi.” Đường Ách cười, “Em đi nấu cháo cho anh, rồi uống hạ sốt.”

“Cháo em nấu khó ăn lắm, chán như mẹ tôi nấu vậy.” Ngón tay Chiến Dật Phi lướt trên bàn tay mượt mà, nhẹ nhàng chọc chọc vào lòng bàn tay cậu ta, rồi y nhấc ngón tay Đường Ách lên, kéo tới bên miệng hôn.

Đường Ách nào đã bao giờ nấu cơm, đối với cậu ta thì chuyện bếp núc nồi niêu là chuyện tầm thường vụn vặt, hồi còn nghèo túng thì hai cái màn thầu một cốc sữa đậu nành là xong ngày, khi nổi tiếng rồi thì mười ngón lại càng không bao giờ dính vào dầu mỡ, tất cả đều giao cho Tony. Cháo này là cậu ta mua ở một quán rất xa, sau đó đổ vào nồi hâm nóng lại. Dù sao thì Chiến Dật Phi cũng sốt đến mức mê sảng, phân biệt thế nào được.

Cúi người hôn lên môi người tình, sau đó tránh khỏi bàn tay vẫn đang níu tay mình kia. Chân Đường Ách còn chưa khỏi hẳn, bận rộn một hồi lại bắt đầu cà nhắc, nhưng Chiến Dật Phi lại cảm thấy cậu ta như vậy gợi cảm vô cùng, ánh mắt vẫn dõi theo bóng cậu ta không dứt.

Đường Ách vào bếp làm nóng cháo, sau khi trở lại phòng ngủ thì nâng Chiến Dật Phi dậy, bón cho y ăn từng miếng một.

Trên radio, Hứa Kiến Âu đang hỏi chuyện Hạ Vĩ Minh, giọng MC nam mềm mại dễ nghe, kết hợp với gương mặt thanh tú tưới tắn lại càng tăng hiệu quả.

– có tài xế riêng đưa đón cô bé đi học không? Vì thân phận đặc thù là con gái của Hạ Vĩ Minh, có lẽ sẽ có đặc quyền nhiều hơn những học sinh khác.

– hiện tại Khải Kỳ đang học một trường nội trú, quy định của trường rất nghiêm ngặt, cũng có nhiều con cái của ngôi sao và người nổi tiếng. Tôi để con bé học tại Thượng Hải một mình là vì muốn rèn giũa tinh thần tự lập, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bồi dưỡng Khải Kỳ thành tài. Con bé là thiên sứ mà Thượng Đế ban cho tôi, là người mà tôi yêu thương nhất trên đời này.

– nhưng tại sao lại chọn trường ở Thượng Hải, ở Mỹ cũng có rất nhiều trường học có quy định nghiêm ngặt mà?

– vì sắp tới tôi sẽ hướng sự nghiệp của mình về quốc nội. Tôi đã mở công ty con tại Thượng Hải, lần này còn cố tình chọn khách sạn ở gần trường của Khải Kỳ, lái xe qua đó chỉ mất mười lăm phút…

Cơn sốt gây ảnh hưởng tới khẩu vị, Chiến Dật Phi ăn được hai miếng đã chán, y dựa vào đầu giường, khẽ chửi: “Hạ Vĩ Minh là đồ ngu!”

“Thôi, Hạ Vĩ Minh không nể mặt thì mình tìm người khác. Cũng đâu phải chỉ mình ông ta biết cố vấn thương hiệu.”

“Nhưng tôi thật sự thích ý tưởng của ông ta… Cái series ‘Mười hai tông đồ’ mà ông ta thiết kế cho Tiffany, còn có chiến dịch quảng cáo ‘Con đường màu sắc’ của Reebok nữa…” Chiến Dật Phi khép mi, không cam lòng, lại giận dữ chửi, “Phương Phức Nùng cũng là đồ ngu!”

“Anh ta là người như thế đó, thích làm gì thì làm, không suy nghĩ trước sau, nhiều lúc nhìn thì có vẻ phóng khoáng, nhưng đôi khi lại khiến người ta tức giận, ghét cái kiểu không màng đại cục của anh ta.” Đường Ách cầm ly nước, đưa thuốc cho Chiến Dật Phi, “Anh uống thuốc đi đã, bồi bổ tinh thần rồi lại tới tìm anh ta xả giận, muốn tính sổ kiểu gì cũng được.”

Chiến Dật Phi uống thuốc rồi nằm xuống, nhìn người yêu rồi nói: “Em chuyển qua đây ở cùng tôi đi?”

“Anh coi em là vợ già hay gì?” Đường Ách cười, nửa thật nửa giả, nói, “Em đây là ngôi sao, chưa nói đến chuyện lịch trình bận bịu, em cũng chẳng thích ngày ngày phải bưng trà rót nước hầu anh.”

“Không làm vợ già, mà trở thành một chủ nhân của ngôi nhà này.” Gương mặt Chiến Dật Phi đỏ bừng, y bị cơn sốt làm cho đầu đau như sắp nứt nhưng vẫn nghiêm túc giải thích, “Đến khi em chuyển tới, tôi sẽ sang tên căn hộ này cho em.”

Nằm ở tòa nhà cao nhất khu trung tâm, Đường Ách thầm tính nhẩm giá trị của căn hộ này, cảm thấy cũng tạm chấp nhận được. Khoái trá trong lòng nhưng ngoài mặt lại thờ ơ: “Đợi anh khỏi bệnh rồi tính, giờ em cũng không dám nghĩ, cảm giác như lừa người bệnh ấy.”

“Tôi không muốn ở một mình… Nhà rộng quá, cảm giác lạnh lẽo…” Cơn mệt mỏi ập tới, Chiến Dật Phi nằm xuống, dù ngủ cũng vẫn giữ chặt tay người tình không buông.

Trong liều thuốc có thành phần an thần dưỡng não, người bình thường uống thì sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Huống hồ lần này cậu ta còn cố tình tăng liều lượng, đảm bảo việc dù bên ngoài có loạn thế nào thì người này cũng sẽ không thể tỉnh được.

Đường Ách ngồi bên giường, nâng cằm nhìn Chiến Dật Phi. Lại một lần nữa cậu ta nhận ra gương mặt người kia rất đẹp, mũi thẳng, môi mỏng, lông mi dài và rậm, dáng vẻ hơi cau mày khi ngủ cũng rất đáng yêu. Nghĩ đến việc người này say mê mình đến điên đảo là cậu ta lại đắc ý, nhìn y thêm một lúc lại không kìm được mà thò tay bóp lấy mũi của Chiến Dật Phi. Người kia bị làm phiền thì cựa quậy đầu, nhưng vì thuốc liều cao nên không tỉnh lại. Đường Ách cười, lại vươn tay véo mặt Chiến Dật Phi, cúi đầu hôn một cái lên môi y. Trêu đùa một lúc lâu, ngẩng đầu lên thì thấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, cậu ta khẽ nói “Chết rồi”, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.

Vì thiếu chủ của tập đoàn Chính Nghiệp còn đang chờ kia kìa.

Sáng nay Nghiêm Khâm nhắn tin cho cậu ta, nói là kéo thêm ba thằng bạn tới tìm cậu ta chơi một chút, toàn là thành viên câu lạc bộ Supercar gì đó, tài sản cũng lên đến chục tỷ.

Mỗi lần như thế này, Đường Ách lại không nhịn được mà chán ghét cái tính keo kiệt tiền bạc của Chiến Dật Phi, gần đây còn nghe nói cha y đã bán mất một phần sản nghiệp cốt lõi của tập đoàn là nhà máy thép Dung Tinh, tài sản sụt giảm trên diện rộng, có khi giờ cũng chỉ còn tầm một tỷ.

Không dám tới muộn, Tony đã lái xe chờ dưới lầu, Đường Ách tới biệt thự của Nghiêm Khâm đúng giờ. Ngoại hình mấy người bạn Nghiêm Khâm kéo tới lần này rất bình thường, đừng nói kém xa Chiến Dật Phi, ngay cả Nghiêm Khâm cũng chẳng bằng. Có điều mấy người kia lại thấy hứng thú với cậu ta, mặt mày tươi cười hồ hởi, rất giống fan cuồng.

Đẹp trai thì không có tiền, có tiền thì không thật tâm, sau khi chữa khỏi bệnh trầm cảm, cậu ta hoàn toàn hiểu được: vua Sở thích eo thon, vua U lại thích nụ cười (*), cái vỏ ngoài khiến người ta thèm khát này chính là cần câu cơm trời cho, nịnh nọt người khác để làm giàu cho bản thân, tội gì không làm. Tâm lý cậu ta hiện tại chẳng khác nào mấy mẹ gái già ế chỏng chơ, trong rổ đã chất đầy củ cải tươi ngon mọng nước, nhưng ánh mắt lại hếch sang tận ruộng hiên vàng (**). Đến mức này rồi, có thế nào cũng không vui vẻ, kiểu gì cũng chưa thấy thỏa mãn.

(*) Bao Tự là vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).



(**) Hiên vàng:



Bày xong tư thế là bọn họ bắt đầu đè nhau ra. Trong miệng nhét một, tay cầm một, dưới mông ngậm hai. Những gã đàn ông bao quanh cậu ta thở hổn hển như bò, thúc vào liên tục, Đường Ách vừa nức nở chảy nước mắt vừa cảm giác mình đúng là kỳ tài, vậy mà có thể hầu hạ bốn gã đàn ông phê pha cùng một lúc thế này. Nhả thứ đen đúa ra khỏi miệng rồi thở hồng hộc, vừa nhìn lên đã lại thấy một gương mặt đàn ông tầm thường, cậu ta bỗng nhớ tới Chiến Dật Phi: Vẫn là Chiến Dật Phi đẹp ha! Không thua bất cứ một ngôi sao thần tượng nào mà cậu ta từng hợp tác, liếm mút hàng của y cũng cảm thấy hưởng thụ.

Nghiêm Khâm bên kia chơi đủ rồi, gã rút hàng ra bắn toàn bộ tinh dịch lên mặt Đường Ách.

Ba người kia cũng ngừng lại, thấy dường như Nghiêm đại thiếu gia có lời cần nói, cả đám bèn biết ý chuồn ra ngoài trước.

“Chiến Dật Phi bị bệnh à?” Giọng nói của Nghiêm Khâm nghe có vẻ rất lo lắng, “Đỡ chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, tôi phải hầu chứ ai.” Đường Ách hấp háy đôi mắt đào hoa quyến rũ của mình, khoe khoang tranh công, “Khi bị bệnh anh ta hơi khó chiều, bám người lắm, cứ khăng khăng đòi ôm tôi ngủ.”

“Thằng điếm!” Nghiêm Khâm tát cậu ta một cái, lực tay mạnh vả cho nửa bên mặt đang cười của Đường Ách đỏ bừng, “Mày biết thằng PR mới của Miya à, mày quen nó hả?”

Ai đánh cũng không sao, Đường Ách nâng tay xoa mặt, cười hì hì đáp: “Phương Phức Nùng ấy à? Quen chứ, đâu chỉ là quen, còn quen rất thân là đằng khác.”

“Nó động vào Chiến Dật Phi rồi?! Có phải nó làm cậu ta rồi không?!” Tơ máu vằn vện trong mắt Nghiêm Khâm, gã bóp chặt cổ đối phương như lên cơn dại.

Đường Ách nghĩ lại một chút, cảm thấy hẳn là không thể, nhưng vì không chịu được việc cổ bị bóp đau điếng, bắt đầu cầu cạnh: “Khụ khụ… Đừng trút giận lên người tôi mà Nghiêm thiếu. Đúng là bọn họ làm rồi, còn không chỉ một lần…”

“Sao cậu ta lại thích mày được chứ.” Gương mặt trước mắt đẹp bao nhiêu thì cảm giác ghê tởm lại mãnh liệt bấy nhiêu. Nghiêm Khâm buông Đường Ách ra, bóp cằm cậu ta, nói, “Nói hết cho tao nghe những gì mày biết về Phương Phức Nùng.”

“Nếu không phải nhờ Hứa Kiến Âu giới thiệu, Phương Phức Nùng cũng chẳng thể chen chân vào Miya… À, Hứa Kiến Âu chính là MC phát thanh Kiến Âu đó, chắc anh từng nghe tên rồi…”

“Hứa Kiến Âu…” Nghiêm Khâm lẩm bẩm lặp lại cái tên này vài lần, nụ cười nghiền ngẫm hiện ra trên mặt gã, “Có đẹp không?”
Hết chương 29.

Bình luận

Truyện đang đọc