NHẤT ĐỊNH KHÔNG NỐI LẠI

Sáng sớm hôm sau, Cận Tiêu mất hứng mà than thở một tiếng, mơ mơ màng màng trở mình, vươn chân ‘ba’ đá bay đồng hồ báo thức, sau đó lầm bầm vươn tay sang bên cạnh sờ sờ, kết quả sờ soạng nửa ngày chỉ đụng đến một khoảng mềm mại lạnh ngắt.

Cận tổng nháy mắt thanh tỉnh, mặt âm trầm rời khỏi giường, đi WC giải quyết nhu cầu sinh lý.

Từ khi cùng Lý Nhất Xuyên sống chung, đây là lần đầu tiên anh phải tự thân vận động làm mọi việc.

Cận Tiêu không vui, cực kì không vui, ngực chồng chất bực bội đến mức đi ngoài cũng táo bón, ước chừng qua hơn hai mươi phút mới miễn cưỡng từ trong WC đi ra.

Bởi vì ngồi lâu nên cước bộ của Cận Tiêu có chút phù phiếm, người như nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế sa lông không động đậy, sắc mặt thường lệ khó coi, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: “Nếu…. nếu biết được cái lý do chia tay kia, mình tuyệt đối —— tuyệt đối sẽ ——“

Khiến Lý Nhất Xuyên nằm, liệt, giường!!

Nhưng chỉ được chốc lát, anh lại ủ rũ héo hon, ánh mắt oán hận: “Rốt cuộc là cái lý do chó má gì!”

Anh vì cái gì hoàn toàn không có chút ấn tượng nào!

“Nói như vậy, chia tay không nói lý do chỉ có hai loại tình huống,” Buổi tối, trong quán rượu, chủ quán mỉm cười săn sóc pha một ly Manhattan cho Cận Tiêu, “Một là tính tình quá tốt, nói ra sợ làm người đó tổn thương. Hai là…..”

Cận Tiêu tiếng nói đậm đặc phiền muộn, không vui hỏi: “Hai là cái gì?”

“Hai là tìm không thấy lý do, đơn giản là muốn chia tay với cậu mà thôi.” Chủ quán bar chân thành nói, “Nói để cậu nghĩ, bất quá là để cho cậu có đường lui mà thôi.”

Cận Tiêu: “…”

Cận Tiêu nhớ tới câu nói của Lý Nhất Xuyên ngày hôm qua: “Nghĩ không ra coi như xong, vốn cũng không có lý do nào”, nhất thời biến sắc, hàn khí mãnh liệt, cả người tràn ngập tức giận. Lúc này chủ quán nói một câu kéo lại tâm tình: “Nhưng tình huống của hai người tương đối đặc biệt, cậu có thể đi hỏi hắn một chút vì cái gì, hoặc là để hắn cho cậu chút gợi ý.”

Cận Tiêu tĩnh tĩnh, mắt rũ xuống, thanh âm rầu rĩ: “Tôi có hỏi a, nhưng hắn không nói.”

“Gợi ý đâu?”

“Cái gì gợi ý?”

Chủ quán nở nụ cười: “Không nói lý do, ít nhất cũng cho vài gợi ý chứ.”

Cận Tiêu nhãn tình sáng lên, chân dài vừa động, muốn nhảy từ ghế xuống hôn bẹp bẹp ông chủ vài cái biểu lộ vui sướng, nhưng mới vừa nhổm lên đã cường ngạnh áp xuống, không được tự nhiên mà vòng về tại chỗ, nghiêng mặt qua một bên, kiềm chế cao hứng rầm rì nói: “A…..Thật là, mình thế nào mà không nghĩ tới.”

Ông chủ quán bar bật cười: “…….Ha hả.”

Loại thời điểm này Cận Tiêu cũng lười đi trị chủ quán tội bất kính, bỏ lại tờ một trăm, ám muội xát xát tay chạy tới toilet, tông cửa chui vào gọi một cú điện thoại cho Lý Nhất Xuyên.

Sau mười tiếng tút Lý Nhất Xuyên mới tiếp: “Chuyện gì?”

Thanh âm hắn nhuốm hơi nước dày đặc, dường như mới từ phòng tắm đi ra, mang một cỗ trầm thấp ý tứ hàm xúc.

Cận Tiêu nheo lại ánh mắt thưởng thức trong chốc lát mới kịp phản ứng: “Anh đang tắm?”

“Ân, làm sao vậy?”

Cận Tiêu ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng: “Anh tắm rửa xong còn định làm gì nữa, hửm?”

“…” Lý Nhất Xuyên trầm mặc một lát, “Muốn tắm rửa thì tắm rửa thôi, cái gì cũng không làm, cũng không định làm gì cả.”

“Tôi mặc kệ, anh về sau không được phép ở bên ngoài tằm rửa.”

“Điều này không thể được.” Lý Nhất Xuyên kẹp điện thoại trên vai, chậm rãi mặc quần áo, “Ai biết tôi muốn ngốc bên ngoài bao lâu.”

Không đề cập tới thì hoàn hảo, nhắc đến Cận Tiêu liền nghiến răng nghiến lợi, giận tím mặt, lồng ngực vì bực tức mà phát đau, rầu rĩ: “Nói như tôi là người đuổi anh đi không bằng.”

Lý Nhất Xuyên dừng một chút, thực sáng suốt mà chuyến hướng đề tài, thấp giọng hỏi: “Được rồi, tìm tôi có chuyện gì?”

Cận Tiêu bới bới tóc, hừ hừ nói: “Cho tôi gợi ý đi.”

Một câu kia mơ mơ hồ hồ, Lý Nhất Xuyên nghe không rõ, sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Gọi anh cho gợi ý!” Ánh mắt Cận Tiêu phát sáng lại đắc ý, hạ chân đá ván cửa, thanh âm lại rất bất mãn: “Một chút gợi ý cũng không có tôi đoán cái rắm.”

“…A, gợi ý.” Lý Nhất Xuyên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dường như nếu hắn không nói ra, khả năng cậu ta nhất định kì kèo không tha, vì vậy mà sảng khoái đáp: “Ba năm trước đây vào ngày sinh nhật cậu đã nói một câu.” Dừng vài giây lại bổ sung: “Đối một người nam nhân nói câu này.”

“Ba năm trước đây? Sinh nhật? Nam nhân?”

”Ân.” Lý Nhất Xuyên bình tĩnh nói, “Suy nghĩ cho kĩ, nghiêm túc mà ngẫm lại, tôi cúp máy trước, ngủ ngon.”

Nói xong, không đợi Cận Tiêu kịp nói lời nào lập tức kết thúc cuộc gọi.

Cận Tiêu không có thời gian cùng hắn so đo, từ toilet đi ra, luôn nhỏ giọng than thở: “Ba năm trước đây,…. Tiệc sinh nhật, đối một người nam nhân nói một câu…”

Nhưng là anh ba năm trước đây vào sinh nhật sẽ cùng rất nhiều nam nhân nói chuyện a!

Gợi ý kiểu này cùng không gợi ý khác nhau cái rắm!

Cận Tiêu lại muốn đánh người, trầm mặt không vui. Nói đến nói đi vẫn là loại tình huống thứ hai…. Chính là ngại anh phiền, muốn chia tay với anh.

“Không nhất định.” Ông chủ quán bar đưa thêm cho anh một ly Mahattan, “Trước cho cậu tự suy nghĩ là để cậu tạo lệ thuộc vào đối phương, lần này hắn lại đem lý do chính xác đến thời gian, địa điểm, nhân vật, chứng tỏ hắn không phải muốn làm khó cậu, mà là thật sự hy vọng cậu có thể nhớ ra.”

Cận Tiêu thở dài một hơi. thanh âm buồn bực: “Nhưng tôi thật sự nghĩ không ra.”

“Suy nghĩ cho kĩ, nghiêm túc mà ngẫm lại, thể nào cũng nhớ được thôi.” Chủ quán bắt chước câu nói của Lý Nhất Xuyên.

Cận Tiêu đành phải ôm đầu ghé vào quầy bar, oán hận lại ủy khuất cố nghĩ.

Mấy phút đồng hồ sau, linh quang đột nhiên chợt lóe, vỗ bàn: “ Tôi nhớ ra rồi.”

“Kể coi.”

“……..Vào sinh nhật ba năm trước đây, tôi đi WC… Ừm, hình như… Có khen một người đàn ông chim to?”

“…”

“Vừa nói xong thì Lý Nhất Xuyên đi vào, cũng không rõ lắm là hắn có nghe thấy không, coi như hắn không nghe được đi….”

“… …”

“Không phải là vì chuyện này đi?” Men rượu bắt đầu xông lên não, Cận Tiêu hoang mang hỏi.

Chủ quán mặt không đổi sắc nói: “Cậu có thể đi hỏi thẳng hắn.”

Vì thế Cận Tiêu liền gọi cho Lý Nhất Xuyên.

Anh quay số, đầu lệch qua một bên, bán mị ánh mắt chờ.

Lâu sau đối phương mới tiếp điện thoại, tận lúc Cận Tiêu sắp ngã vào ghế ngủ gục rồi bên kia mới nhấc máy thanh âm nồng đậm buồn ngủ: “Lại làm sao vậy?”

“A tôi biết lí do rồi”, Cận Tiêu nghiêng mặt hạ thấp thanh âm cười cười, “Có phải hay không do trong tiệc sinh nhật ba năm trước đây tôi đã khen một tên khác chim to”

“… …”

“Alo?”

“… ….. ….”

Thấy hắn không nói lời nào, Cận Tiêu thực mờ mịt: “Có đúng hay không vậy?”

“Khen một tên chim to?” Lý Nhất Xuyên thản nhiên nhắc lại từng chữ một, giọng nói hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào.

————————

Lý Nhất Xuyên: a, a, này bút sổ sách về sau tái tính.

Bình luận

Truyện đang đọc