NHẶT ĐƯỢC SIÊU CẤP SOÁI CA


Kể từ lúc Châu Tiểu Ân và Tô Nhiễm nói chuyện với nhau thì dường như cô ta cũng rất biết điều, không chỉ không cố ý ngồi gần Phó Thiêm Dục mà còn rất tự giác cách xa anh một chút.

Tuy biểu hiện này của Châu Tiểu Ân làm cho anh thấy khó hiểu, nhưng rồi lại thôi, như vậy cũng tốt, ít nhất thì mèo nhỏ nhà anh sẽ không suy nghĩ lung tung.
Nhưng khoan đã, nhắc đến mèo nhỏ Tô Nhiễm thì bất giác anh lại đưa mắt nhìn cô, thử nhìn mà xem...!Không biết từ lúc nào mà Tô Nhiễm và Châu Tiểu Á lại thân thiết với nhau như vậy? Không chỉ ngồi nói chuyện với nhau mà còn...!Đùa giỡn? Đúng rồi, chính là đùa giỡn đấy! Phó Thiêm Dục cảm thấy không đúng lắm, họ thân thiết từ khi nào vậy?
- Nhiễm Nhiễm, đến đây ăn đi, từ sáng đến giờ em vẫn chưa ăn gì mà.
Châu Tiểu Á và Tô Nhiễm đang cùng nhu chơi bài, nghe thấy Phó Thiêm Dục nói cô chưa ăn gì thì em bé Tiểu Á đã giật mình, nói:
- Chị Nhiễm vẫn chưa ăn gì sao? Vậy chị cứ đi ăn trước đi, chút nữa chúng ta lại chơi.
Bất chợt Tô Nhiễm lại thấy trái tim mình sắp tan chảy rồi, ngoại trừ Hà Mật thì có lẽ Châu Tiểu Á chính là em bé đáng yêu nhất mà cô từng gặp.

Vậy mà cô bé đáng yêu này lại thích Tô Thước mới tài chứ, đúng là tự mình thích bị ngược.
Tô Nhiễm sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, Phó Thiêm Dục liền mỉm cười hài lòng, nói:
- Em muốn ăn gì?
- Em ăn gì cũng được.
Phó Thiêm Dục cũng gật đầu, sau đó anh liền tự mình bóc vỏ tôm ra, còn tận tay đút đến tận miệng, hoàn toàn không cho Tô Nhiễm động tay đến.


Cao Thắng và Trình Lục nhìn một màn cẩu lương liền bất lực mà vỗ tay lên trán, sau đó nói:
- Ôi trời, chưa từng thấy anh Phó dịu dàng như vậy bao giờ.

Chị dâu, chị đúng là rất giỏi đó!
Hàn An cũng gật đầu ở bên cạnh, đối với ba người họ mà nói thì đã quen biết Phó Thiêm Dục rất lâu rồi, kể từ khi Phó Thiêm Dục vào quân doanh cho đến hiện tại, bây giờ anh đã là Thiếu Tướng rồi, nhưng cũng là lần đầu tiên họ thấy anh dịu dàng như vậy.
Còn Tô Nhiễm được khen liền có chút ngại, gương mặt nhỏ cũng vì thế mà ửng hồng, Phó Thiêm Dục thấy dáng vẻ của cô đáng yêu như vậy liền không nhịn nổi mà hôn lên môi cô một cái.

Hành động này của anh triệt để làm đám cẩu độc thân ở đây phải la ó om sòm, còn Châu Tiểu Ân thì chỉ đưa mắt nhìn anh, chứ không dám nói gì.
Một lúc sau, Phó Thiêm Dục nhìn thấy được Tô Nhiễm đã mệt rồi, nên anh liền ôm vợ tương lai đứng dậy, nói:
- Tôi đưa cô ấy về trước nhé.
Hàn An ngay thẳng gật đầu, nhưng đại não của Cao Thắng và Trình Lục lại hiện lên ý nghĩ không sạch lắm.

Sau đó còn nháy mắt với anh, nói:
- Anh Phó làm nhẹ thôi, chị dâu vẫn còn "nhỏ" đấy, anh làm mạnh quá người ta sẽ bỏ đi đó nha.
Nói xong thì Cao Thắng và Trình Lục còn cười lớn.

Cái giọng cười chết tiệt đó đã làm cho Tô Nhiễm phải ngượng ngùng, đúng là nếu như không phải cô có thân thủ khá tốt thì chắc đã bị Phó Thiêm Dục xiên chết rồi.

Nghĩ đến bỗng nhiên Tô Nhiễm lại rùng mình, bây giờ cô có chút hối hận rồi.
Nhưng Phó Thiêm Dục ở bên cạnh liền mỉm cười, mèo nhỏ của anh còn chủ động nhiều hơn anh...!Chắc anh phải làm lại thôi, không để cô khinh thường mình được.
Sau khi lên xe thì Phó Thiêm Dục cũng lái xe một mạch dài, nhưng Tô Nhiễm quan sát thì đây không phải đường về nhà của cô, càng không phải quay về Phó gia...!Mà nó là đường đến khu huấn luyện, trong lúc cô đang suy nghĩ vu vơ thì anh lại đột nhiên thắng gấp khiến cho Tô Nhiễm giật mình, đưa đôi mắt khó hiểu về phía của anh.
Nhưng lúc này Phó Thiêm Dục lại tháo dây an toàn ra, còn cố ý đẩy ghế ra phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn cô, nói:
- Mèo nhỏ, em không định chúc mừng anh thăng bậc sao?
- Chẳng phải vừa rồi em đã chúc mừng anh rồi sao?
- Không đủ, không thiết thực.
Lúc này Tô Nhiễm liền thở dài, sau đó thì cô liền tháo dây an toàn rồi chồm người qua hôn lên môi của anh.


Nhưng sau đó Phó Thiêm Dục vẫn cảm thấy không đù, trực tiếp ôm cơ thể của cô ngồi lên người của mình, bộ phận không nên chạm cũng đã chạm nhau, gương mặt nhỏ của Tô Nhiễm cũng bất giác đỏ lên.
Ngón tay thon dài có chút thô ráp của anh liền mân mê gương mặt xinh đẹp của cô, không kiềm lòng được liền nói:
- Mèo nhỏ, thật muốn đem em ngày ngày cắm vào.
Tô Nhiễm nghe thấy lời vô sỉ này liền nhíu mày, nói:
- Anh là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao!
- Chỉ suy nghĩ với em thôi.
Sau đó thì Phó Thiêm Dục lại giữ chặt sau gáy của Tô Nhiễm, trực tiếp đem môi nhỏ hôn lấy, nụ hôn triền miên ướt át, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh cũng bắt đầu len lỏi vào bên trong khoang miệng của cô, đem lưỡi nhỏ của cô ra mà trêu chọc.

Một lúc sau thì cũng kéo ra một sợi chỉ bạc, Tô Nhiễm liền nhìn anh, nói:
- Phó Thiêm Dục, anh lại lên cơn gì vậy? Hôm qua vẫn chưa đủ sao?
Phó Thiêm Dục không chỉ hôn môi cô, mà anh còn hôn cổ, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái, đem Tô Nhiễm đánh dấu làm của riêng.

Không chỉ vậy mà anh còn vô sỉ nói:
- Không đủ, đối với em thì bao nhiêu cũng không đủ.

Anh muốn đem bụng nhỏ của em đánh to lên, lúc đó thì em không thể chạy nữa.
- Đâu phải muốn em mang thai là em sẽ mang thai.


Ai thèm sinh con cho anh chứ.
Giống như là bị nói đúng Phó Thiêm Dục liền ôm lấy cô, nói:
- Nhiễm, đừng nói như vậy...
Có lẽ cô cũng biết mình nói hơi quá nên cũng nhẹ nhàng xin lỗi, còn hứa là sẽ không nói vậy nữa.

Nhưng tên nò đó lại bày ra vẻ mặt ủy khuất, nói:
- Sinh con gái cho anh.
- Ai thèm sinh con gái chứ.
- Được, chúng ta sinh con trai.
- Anh!
- Anh yêu em...!Nhiễm Nhiễm...
Lúc này Tô Nhiễm liền đưa tay giữ lấy gương mặt của anh, trực tiếp hôn xuống, không chỉ vậy mà cô còn cười nói:
- Em yêu anh, A Trùng...!Em yêu anh.
Dứt lời, hai người liền hôn lấy đối phương...!Đây là yêu!.


Bình luận

Truyện đang đọc