NHẬT KÝ CỦA MUỖI THẦN


(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương Mới hay hơn nhé)
--------
Thế nhưng cô lại quên mất Trương Bá Hưng đang đứng ở bên cạnh mặt đã đen như nhọ nồi, gân xanh nổi lên đầy trán hắn.
Một người có lòng tự tôn khá mạnh như Trương Bá Hưng thì làm sao có thể chịu đựng được một người phụ nữ chưa có quan hệ thân thích gì mà đã vượt qua giới hạn đòi quyền quản lý.
Hơn nữa còn lấy tư thái của một bà vợ để “dạy dỗ” trợ lý riêng của hắn nữa.

Cuối cùng thì cái ngân hàng này là của họ Trương hay là của họ Lâm đây.
Nghĩ đến đây, hắn đang định phát tác thì Mộng Thu đã nhanh hơn hắn.
Cô biết Lâm Nhã Kỳ thể hiện tư thế của một bề trên cao cao tại thượng là trạng thái bình thường hàng ngày của một tiểu thư khuê các nhưng vô tình lại gây ra một sự sai lầm.
Tuy trong câu nói của mình Lâm Nhã Kỳ có nói Trương Bá Hưng không phải là dạng “hôn quân vô đạo” nhưng lại chửi khéo Mộng Thu là một con hồ ly tinh.
Mà Mộng Thu lại chính là trợ lý riêng của Trương Bá Hưng, như vậy chẳng khác nào biến tướng chửi hắn ta chính là Trụ Vương thời hiện đại.
Cũng có lẽ bản thân Lâm Nhã Kỳ đã coi việc kết hôn là việc đã chắc chắn mười mươi rồi nên mới cố tình nói như thế để dằn mặt vị hôn phu và tuyên bố rõ chủ quyền.
Như vậy, tuy rằng hai họ Trương – Lâm đều cố ý lấy cuộc hôn nhân giữa Trương Bá Hưng và Lâm Nhã Kỳ làm điều kiện để mặc cả nhưng thế yếu không phải ở đàng gái nhà họ Lâm mà là ở đằng trai nhà họ Trương.
Lâm gia lấy tư thế của kẻ bề trên để ép Trương Gia phải đồng ý liên minh hoặc cũng có lẽ Trương Gia đang gặp khó khăn phải đi cầu cạnh Lâm Gia giúp đỡ.
Một người từ trong xương cốt đã có quan niệm đàn ông là nam tử hán đại trượng phu như Trương Bá Hưng thì chắc chắn sẽ cảm thấy thật mất mặt và xấu hổ.
Do đó, hắn cũng không yêu thích Lâm Nhã Kỳ một chút nào, đồng thời khi phát hiện ra một cơ hội khác có thể lật ngược được tình thế ở chỗ Mộng Thu thì lập tức nóng vội mà theo đuổi cô.

Đôi khi chúng ta chỉ cần quan sát vào thái độ của những người trong cuộc một cách tinh tế cũng có thể hiểu ra những những thông điệp ẩn sâu bên trong các mối quan hệ.
Với lối suy luận này thì mọi thứ có lẽ đều đã thông.

IQ của Muỗi tôi đến 190 điểm đâu phải là để trưng cho đẹp.
Hiện tại, hai người Trương Bá Hưng và Lâm Nhã Kỳ chưa từng kết hôn với nhau, nhưng Lâm Nhã Kỳ lại lấy tư thế của một chủ nhân trên danh nghĩa sản nghiệp của nhà họ Trương là một điều tối kỵ.
Người họ Trương nghe được thì không biết có liên tưởng đến chuyện nhà họ Lâm đang dậu đổ bìm leo mà tìm cách thâu tóm sản nghiệp của nhà bọn họ hay không đây?
Hay chính vì nhận thức được vị thế của mình yếu hơn người ta nên đành phải nhường nhịn cho qua.
Hoặc cũng có lẽ nhà họ Lâm cũng muốn mượn tay của Lâm Nhã Kỳ để điều tra xem tình hình thực tế của nhà họ Trương như thế nào, điểm mấu chốt của nhà họ nằm ở đâu, có thể có cơ hội thu phục được phát nào hay không?
Mộng Thu xuất hiện một cách ngẫu nhiên cũng chỉ đóng vai trò như là một ngòi nổ cho hai gia tộc mượn tay để thăm dò các các kiểu.
Đấu tranh chính trị đôi khi rất đơn giản nhưng nhiều khi cũng hết sức phức tạp mà người thường thì không thể nhận ra được điều đó.
Mộng Thu hình như cũng đã phát hiện ra bản thân mình vô tình đã bị cuốn vào một cuộc thư hùng không tiếng súng của hai gia tộc vì thế cô lập tức tỏ ra thái độ không quan tâm bởi đó không phải là chuyện của cô, cũng phải năng lực của cô có thể chịu đựng được.
Vì vậy, cô tìm cách đánh trống lui quân.

Điều này không phải là nàng sợ hãi gì Lâm Nhã Kỳ mà căn bản thời cơ chưa tới và nàng có việc khác quan trọng hơn cần làm.
“Cảm tạ Lâm Nhã Kỳ tiểu thư đã ngợi khen và có lời “nhờ vả”.
Thế nhưng tôi tự biết mình không có năng lực để hoàn thành việc cô nhắn nhủ và cũng chẳng có trách nhiệm gì trong chuyện can thiệp vào mọi hành động của sếp mình.
Do đó, nếu cô Lâm tự coi bản thân là phu nhân của anh Hưng thì cô nên thực hiện nghĩa vụ của mình chứ tôi chỉ là một người ngoài biết chi mà nhắc nhở.
Tôi cũng chỉ mới vào ngân hàng làm việc không bao lâu nên thật sự cũng không biết cô Lâm lại là nữ chủ nhân của nơi này đấy a.

Thật sự rất thất lễ mong cô thông cảm.
Thôi, tôi có việc cần đi trước, anh Hưng và cô Lâm cứ tiếp tục nói chuyện đi nhé.
Anh Hưng, tôi đồng ý nhận lời mời của anh.

Có điều chiều nay tôi có việc riêng cần phải xử lý nên xin phép nghỉ.
Ba ngày sau tôi sẽ bắt đầu thực hiện chức trách của mình được chứ, nếu anh không ngại?”
“Được, cô Mộng Thu đi trước đi.

Sau sự kiện sáng nay cô cũng cần phải nghỉ ngơi vài ngày coi như là sự bù đắp của ngân hàng đối với cô.

Hơn nữa, ba ngày sau văn phòng cũng set up xong xuôi nên bắt đầu công việc là vừa”.

Trương Bá Hưng gật đầu Mỉm cười đáp lại.

Thái độ hết sức thiện ý vui sướng.
Trương Bá Hưng đánh giá Mộng Thu rất cao.

Cô vừa là một mẫu người vừa xinh đẹp lại không dễ bị bắt nạt, thích ưa mềm chứ không ưa cứng, cũng rất hiểu chuyện biết tiến, biết lùi.
Người phụ nữ như thế hắn nếu chinh phục được thì tất nhiên không những được hưởng lợi lạc thú vợ chồng mà còn rất hữu ích trong sự nghiệp.
Mộng Thu thấy Trương Bá Hưng đã gật đầu đồng ý thì nhanh chóng cúi đầu chào hai người rồi xách theo chiếc túi xách cá nhân của mình lên vai, sau đó đi ra ngoài cửa.
Băng Muỗi thấy Mộng Thu đã đi thì cũng lén bay theo sau.
Thật sự tôi cũng không hứng thú lắm với câu chuyện của Trương Bá Hưng và Lâm Nhã Kỳ cũng như hai nhà Trương – Lâm bởi xét cho cùng tôi chỉ là một con Muỗi bé nhỏ và chẳng có lợi ích gì ở trong đó cả.
Đương nhiên, những điều họ trao đổi với nhau tôi vẫn có thể nghe được trong bán kính một kilomet nếu như tôi muốn.
Còn việc tôi bám theo Mộng Thu thì rất đơn giản, tôi cần máu của cô ta.

Máu của cô ta cần thiết cho sự tiến hóa của bản thân tôi.
Tôi cần một cơ hội để ra tay!
Khi Mộng Thu tìm cách bước ra khỏi phòng ăn thì Giám đốc chi nhánh Trương Bình Xuyên cũng nhanh chóng xin phép hai người Lâm Nhã Kỳ và Trương Bá Hưng để rút lui.
Lý do là xuống phòng giao dịch để coi sóc nhân viên làm việc.
Mục đích thật sự là nhường không gian riêng tư lại cho hai người nói chuyện cũng là tránh đi cuộc chiến trên thượng tầng với nhau.

Làm đến chức giám đốc chi nhánh ngân hàng, Trương Bình Xuyên chí ít cũng biết mình phải làm sao và làm như thế nào…
Khi bước ra khỏi phòng ăn, Trương Bình Xuyên trông thấy Mộng Thu vẫn còn đứng ở đó như muốn chờ đợi mình.

Hắn bước tới cười hỏi:
“Cô Mộng Thu đứng đợi tôi à?”
Mộng Thu cúi đầu lễ phép nhẹ giọng nói:
“Vâng, đúng thế thưa anh Trương.

Buổi trưa nay tôi có xin phép anh Hưng để xin nghỉ việc nhưng anh ấy không duyệt.
Ngược lại, lại mời tôi cộng tác làm trợ lý riêng cho anh ấy.

Sau khi đắn đo suy nghĩ thì tôi cũng đã đồng ý.
Vì vậy, dù thế nào tôi cũng phải nói một câu cảm ơn đến anh đã không duyệt đơn nghỉ việc của tôi để tôi có một cơ hội làm việc mới.
Một lần nữa, Mộng Thu cảm ơn anh Trương!”
Nói xong, Mộng Thu cúi sâu xuống cảm ơn!


Bình luận

Truyện đang đọc