NHÌN TRÚNG EM! NHỊ THIẾU GIA HỌ HẠ



Thấy họ suy nghĩ vậy, cậu thật rất muốn nói tình thế hiện giờ nhưng rồi lại thôi.
Sao cậu cứ có cảm giác gì đó bất ổn sắp xảy ra.

Không biết có nên quay về đó hay không?
"Nghĩ gì đó?"
"Không..không có gì".
"Có phải có bí mật không thể nói?"
Cậu vừa tính nói không có thì anh đã đưa tay lên miệng cậu ý muốn cậu không cần nói gì hết.
"Cậu giấu ai chứ không giấu được tôi đâu.

Trước giờ tâm sự của cậu có lúc nào tôi không nhìn ra đâu chứ.

Tôi lập lại một lần nữa: "HẠ TUẤN LÂM.


CÓ GÌ PHẢI NÓI VỚI TÔI ĐỪNG CHỊU MỘT MÌNH BIẾT KHÔNG?".
Nghe Nhất Lâm nói cậu như có được một bờ vai vững chãi để dựa dẫm vậy, rất hạnh phúc cũng rất ấm áp.

Mọi buồn phiền như dần tan biến, cậu thật sự rất mong thoát khỏi hắn trở về cuộc sống bình thường.
\=\=\=\=\=\=
Buổi tối...
Hắn đợi mãi mà vẫn chưa thấy cậu về, nghĩ rằng sẽ ở lại bên gia đình đến tối sẽ về nhưng không ngờ bây giờ đã gần 10h khuya vẫn không thấy đâu.

Hắn quyết định gọi về cho mẹ cậu.
"Chào bác, con là Hạo Tường bạn của Tuấn Lâm, là người lần trước về ạ".
"À, Khang hả con? Có chuyện gì sao?"
"Dạ bác cho con hỏi Tuấn Lâm có ở đó không?"
"Ủa Lâm nhi nó về từ chiều rồi mà con".
Mẹ cậu vừa nói xong, hắn liền cúp máy.

Phái người đi tìm cậu, lát sau liền có tin.
Biết cậu hiện tại đang ở quán bar A, hắn tức tốc phóng xe đến đó.
Đến nơi chưa kịp tiến vào trong thì thấy cậu chạy ra, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn cũng chăm chú nhìn cậu, lúc này vì cổ áo sơ mi được mở một nút nên vừa nhìn đã phát hiện ra dấu hôn rất rõ ràng in đỏ trên cổ cậu.

Hắn như phát hỏa nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn gϊếŧ chết cái con người tạo ra nó.
Hắn gương mặt lãnh khốc hỏi cậu: "Cái gì đây?"
"Hả?"
Vì là trên cổ cậu không thể nhìn thấy nên ngơ ngác quay sang hỏi hắn.


Hắn cũng không kiên nhẫn rống lên chỉ vào dấu hôn:
"Là thằng nào làm? Mẹ nó..em ngang nhiên dám sau lưng tôi làm càng, lén lút nɠɵạı ŧìиɦ với tình nhân ở địa bàn của tôi.

Tôi hôm nay phải đánh chết em, rồi đem cả nhà em ra gϊếŧ sạch.
Nhớ lại lúc đó, tất cả ai nấy đều hăng hái uống rượu còn cố ép cậu uống.

Lúc sau, cậu đứng lên đi vào toilet rửa mặt.

Cậu không hề biết Nhất Lâm cũng đi theo sau, vừa vặn vòi nước cậu đột ngột bị ôm chặt từ phía sau.

Nhìn vào gương cậu đã biết là ai, cậu rất bất ngờ với hành động này của anh nên nhanh chóng gỡ tay anh ra nhưng không thành công.
"Nhất Lâm, cậu làm gì vậy?"
"Cậu thật sự không hiểu hay không muốn hiểu? Tôi rất nhớ cậu, Tuấn Lâm".

Anh thì thầm ghé sát vào tai cậu, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cậu khiến cậu suýt chút nữa không khống chế được chính mình.

Anh thừa lúc cậu bất động khẽ cắn lên vành tai cậu rồi di chuyển xuống cắn cổ rồi hôn lấy tạo thành dấu.
Cậu sợ nếu cứ như vậy sẽ sinh ra phản ứng mà làm chuyện gì không đúng nên cố hết sức giãy dụa ra khỏi vòng tay anh, đối mặt nhau:
"Chúng ta không thể".
"Có gì không thể? Hay cậu đã có đối tượng?"
Cậu lắc đầu: "Thật sự không thể.

Tôi nghĩ cậu nên tìm cho mình một đối tượng khác phù hợp hơn".

Rồi đi nhanh ra ngoài.
"Tuấn Lâm, tôi sẽ không bỏ cuộc.


Cậu là của tôi".
"Tôi hỏi một lần nữa, LÀ AI? Có phải nó vẫn còn bên trong?"
Cậu từ nãy giờ vẫn cứ ngơ ngác, vừa mới bước ra khỏi cửa đã gặp hắn.

Thấy hắn như có ý định kéo cậu vào trong, cậu sợ Nhất Lâm gặp chuyện nên vội kéo tay hắn, mặc cho lửa giận của hắn đã lên đến bốc khói.
"Không ai hết".
"Hừm...nếu không chẳng lẽ là cậu tự mình làm?"
"Tôi...."
"Cậu là đang bảo vệ cho tình nhân của mình sao? Vậy để tôi xử cậu trước rồi tìm nó cũng chưa muộn".
Hắn lôi cậu lên xe, chạy hết tốc lực đến một nơi mà ai nấy đều khϊếp sợ.

Không phải về biệt thự mà là đến nhà tra tấn.n
Đến nơi hắn cho người giữ cậu lại trói hết tay chân rồi treo lơ lửng trên không trung rồi kêu đàn em ra ngoài.
"Anh muốn làm gì?" Cậu hoảng sợ khi nhìn đến tình trạng hiện tại của mình, cùng với những món đồ hắn đang cầm trên tay.

Rất nhiều loại roi và gậy sắt, bên cạnh còn có mấy thùng nước đục như có pha thứ gì đó.
Hắn không nói không rằng vung tay lên quất từng roi lên người cậu.

Từ roi da, roi mây cho đến gậy sắt hắn xuống tay không chút suy nghĩ cũng chẳng thương xót.

Hắn bây giờ chẳng khác gì con quỷ máu lạnh, gương mặt dữ tợn đằng đằng sát khí..


Bình luận

Truyện đang đọc