NHU PHONG

Bữa tối nay có món canh cá lóc, nước canh nêm nếm đậm đà nên Nhóc Quỷ cứ xì xụp ăn ngon lành. Lý Nhu Phong đang tính gắp vào bát, bỗng bị Trương Thúy Nga gõ rớt đũa. Nàng múc cho chàng một bát toàn nước canh, lạnh lùng nói: “Chàng không được ăn, chỉ cho húp nước thôi.”

Nàng còn ra vẻ giận đấy. Lý Nhu Phong nhìn quầng lửa tỏa ánh kim chấp chới nơi nàng, biết thực ra là nàng lo mình lâu chẳng có gì bỏ bụng, đột nhiên ăn đồ rắn thì sẽ khó chịu, không tiêu.

Nhóc Quỷ ngồi bên cạnh cứ cười hi hi mãi.

Dùng bữa xong, Trương Thúy Nga dọn bát, Lý Nhu Phong đi rửa. Nàng cũng chẳng ngăn cản, chỉ lo đun nước rồi gọi Nhóc Quỷ đang chơi bên ngoài vào tắm.

Nhóc Quỷ nghịch ngợm hiếu động, tắm rửa cũng không yên, vừa nhảy vô thùng tắm là cứ hăng say vọc nước, làm văng ướt khắp người khắp mặt Trương Thúy Nga. Nàng đành nghiêng đầu né, chợt gặp ngay Lý Nhu Phong đứng một bên cười như gió xuân ấm áp, tự nhiên bực ghê gớm: “Lý Nhu Phong! Chàng qua tắm cho thằng bé đi!”

Lý Nhu Phong qua thật, xắn tay áo chuẩn bị tắm cho Nhóc Quỷ. Nhóc Quỷ vỗ nước ào ào, luôn miệng hét: “Òa...Òa...!”

Chàng đặt ngón trỏ lên môi “Suỵt” một tiếng, ôm cổ ghé tai rủ rỉ với bé con: “Chúng ta chơi trò nói thầm, đừng cho ai biết đi.”

Nhóc Quỷ nghe thế thì lập tức yên tĩnh ngay, còn chụm hai tay che miệng, ghé sát vào tai Lý Nhu Phong thì thào: “Cha muốn nói thầm gì ạ?”

Tay trái Lý Nhu Phong ôm Nhóc Quỷ, tay phải vươn về phía Trương Thúy Nga. Trương Thúy Nga trợn mắt há mồm, đưa xơ mướp và bông tắm thơm cho chàng.

“Cha kể con nghe chuyện này, hồi bé ấy, cha lười lắm nhé.” Lý Nhu Phong xoa bông tắm lên khắp cả người dính đầy bùn và rêu của Nhóc Quỷ, rồi lau rửa cho tới khi toàn thân bé sạch sẽ, láng mịn, “Mỗi lần được bà nội tắm cho, cha cứ ngâm nước một hồi là ngủ mất…” Chàng dán bên tai Nhóc Quỷ thầm thì, vừa chà sạch lưng cho con xong là chuyển qua tay, rửa kỹ từng ngón, từng móng tay và kẽ tay. Nhóc Quỷ trong vòng tay chàng ngoan ngoãn vâng lời, lắng tai nghe say sưa, thỉnh thoảng cũng thủ thỉ lại vào tai Lý Nhu Phong.

Trương Thúy Nga đứng ngoài ngây như phỗng. Chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ này châu đầu ghé tai cực kỳ thân mật. Đây là mới có mấy canh giờ thôi đấy! Oan gia, đúng là oan gia. Sao chuyện gì dính tới oan gia, cứ vào tay nàng là lại thành gian nan thế chứ! Xem Lý Nhu Phong xử lý oan gia bé này, nàng mới phát hiện hóa ra nuôi con còn có thể đơn giản vậy!

Đang hơi ghen tị, Nhóc Quỷ bỗng nhiên bám vách thùng gọi: “Mẹ! Mẹ! Mai con khỏi đi học nha!”

Trương Thúy Nga đanh mặt: “Muốn làm gì mà không đi học?”

Nhóc Quỷ nhảy nhót trong nước: “Muốn cha dạy cơ! Cha bảo mình thông minh nhất trên đời, giỏi hơn các thầy khác cả vạn lần!”

Trương Thúy Nga mắng ầm trong bụng, “Lý Nhu Phong chàng mặt dày quá rồi đấy!” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thế sẽ tiết kiệm được một khoản lớn vào quà lễ thầy, nàng cũng khỏi phải dọn nhà nữa

Thế là nàng hờ hững nói: “Lý Nhu Phong, vậy chàng đừng đi nữa, cứ ở lại làm thầy cho con ta cũng được. Cơ mà phải nói trước là ta sẽ không trả một xu nào đâu.”

Ánh kim từ quầng lửa bay cao chót vót, mấy lời thuận thế xuống nước này cũng thành ra giấu đầu hở đuôi rồi. Lý Nhu Phong lắc đầu buồn cười, gọi: “Nương tử ”

“Hừm.”

Chàng đổi giọng: “Nương nương”

“Gì đấy?”

“Nàng qua đây chút.”

Trương Thúy Nga liền bước chân trần tới. Lý Nhu Phong nhờ vả: “Nương nương, tay áo ta bung ra rồi, nàng xắn lên hộ với. Tay ta đang ướt.”

Trương Thúy Nga bèn ngồi xổm xuống cạnh chàng, cúi đầu nghiêm túc cuộn từng vòng tay áo đang buông rủ. Lý Nhu Phong lắng tai nghe nhịp thở của nàng, chuẩn xác mổ chụt lên môi nàng. Nhân lúc nàng còn thất thần lại mổ tiếp một cái sâu hơn. Khi rời đi thì hướng xuống, môi dưới trượt qua môi nàng, môi trên cũng theo sau chầm chậm bật qua, giữa chừng còn vươn đầu lưỡi ra gẩy đỉnh môi nàng. Trong đó ngầm chứa bao nhiêu phong lưu, bao nhiêu tình ý triền miên, đều là những điều cả đời này Trương Thúy Nga chưa từng nghĩ tới.

Nhóc Quỷ trong thùng gỗ che mắt la to: “Mắc cỡ mắc cỡ mắc cỡ! Mắc cỡ mắc cỡ quá chừng!”

Mãi lâu Trương Thúy Nga mới định thần lại, cuống đến độ buột miệng trách: “Sao chàng lại làm vậy trước mặt con!”

Lý Nhu Phong rất bình thản: “Sớm muộn gì con¸cũng phải học mà.”

Nhóc Quỷ đu trên thành thùng gỗ cười hi hi ha ha.

Trương Thúy Nga đỏ bừng mặt, thả lại một câu: “Lưu manh!” Rồi bước nhanh ra ngoài.

Nhóc Quỷ loi choi: “Mẹ thẹn thùng!”

Lý Nhu Phong cười, về sau, chàng có thể để nàng ngày ngày thẹn thùng.

Nhóc Quỷ tắm rửa xong thì đến lượt Trương Thúy Nga đi tắm. Lý Nhu Phong thấy con thay đồ rồi nhảy nhót sang phòng cách vách nằm, bèn qua sờ thử, nhận ra là một chiếc giường nhỏ. Chàng hỏi Nhóc Quỷ: “Con không ngủ với mẹ à?”

Nhóc Quỷ vừa tự đắp chăn cho mình vừa than: “Mẹ nóng lắm đấy cha! Nóng dữ thần luôn!”

Lý Nhu Phong cúi đầu, hôn lên trán Nhóc Quỷ. Nhóc Quỷ cũng ôm hôn bên má lành lạnh của chàng, nói: “Cha ơi, con ngủ đây.”

Lý Nhu Phong khép cửa phòng Nhóc Quỷ. Chàng đến đứng bên ngoài phòng tắm. Chốc lát sau, Trương Thúy Nga lau tóc ướt đi ra, nhìn thấy chàng thì bảo: “Đừng chắn đường ở đây, qua kho củi đấy! Chàng đập chết Đại lang quân của ta, tối nay hãy túc trực bên linh cữu nó đi!”

Nói xong thì mặc kệ chàng, chẳng thèm ngoái đầu mà giận dữ bước thẳng về phòng mình.

Lý Nhu Phong qua kho củi túc trực bên linh cữu Đại lang quân. Thôn nhỏ ven sông Thanh Y này hết sức yên tĩnh, quanh tai chỉ vọng lại,tiếng nước lao xao vỗ vào chân núi dọc hai bên bờ, thi thoảng xen lẫn vài tiếng vượn nhảy chuyền cành. Hoàn toàn không còn nửa câu khóc than của quỷ hồn phiêu đãng.

Yên bình xa cách đã lâu. Tuy chàng chẳng thấy gì, nhưng quẩn quanh bên mũi đều là hương gỗ trầm, hương cỏ cây ướt sương, hòa quyện cùng hương hoa dành dành nồng nàn. Thời khắc này, chàng dường như đang chiêm ngưỡng cả vùng non nước thanh bình, phồn vinh trải rộng trước mắt. Đúng thật là tiên cảnh ở chốn đào nguyên.

Mùa đông ở đây liệu có tuyết chăng? Chẳng biết khi tuyết rơi, phủ khắp thiên địa một màu trắng xóa thì sẽ là cảnh đẹp đến mức nào? Nương tử và Nhóc Quỷ của chàng vui đùa bên đống tuyết, thì sẽ trông ra sao?

Chàng bỗng nhiên vô cùng chờ mong.

Trở về phòng, không phải phòng chứa củi, mà là phòng của Trương Thúy Nga. Nàng chẳng khóa trái, chàng khe khẽ đẩy cửa đi vào, nghe một tiếng bật thốt bé xíu, rồi nàng thổi tắt đèn, chui vào chăn.

Chàng cười nhẹ, đến ngồi bên giường nàng, sẽ giọng gọi: “Nương tử, nương tử ”

Nàng vờ ngủ.

Chàng bèn cởi giày vớ và y phục, thong thả chui vào chăn cùng nàng. Hơi thở khôráo, sạch sẽ tỏa lan khiến chàng hết sức dễ chịu.

Chàng gọi tiếp: “Nương tử, nương tử”

Trương Thúy Nga xoay người, quở: “Ta đã lấy chồng khác rồi, chàng đừng có mà gọi nương tử nữa.” Nàng đẩy chàng, “Xuống đi.”

Tất nhiên là chàng không xuống, lại còn hơi kiêu ngạo khẳng định: “Nhóc Quỷ là con ruột của ta.”

Trương Thúy Nga hừ lạnh: “Vớ vẩn! Người cõi âm đã chết từ đời tám hoánh nào như chàng thì lấy đâu ra con ruột! Thằng bé là con ta và người khác…”

Lý Nhu Phong ngắt lời: “Sao nàng biết người cõi âm đã chết thì chẳng thể có con?” Chàng chợt xoay người đè lên nàng, “Thế thôi, nàng đã bảo Nhóc Quỷ không phải con ruột ta, vậy cứ sinh cho ta một đứa đi!”

Nàng kêu khẽ một tiếng, đẩy chàng ra. Trước giờ chàng đều rất hiền hòa, nhưng cả tối nay bị nàng xoay vòng làm đầu óc rối bời, thành thử muốn bất chấp hết. Chàng cắm đầu hôn nàng, kéo bung áo mỏng nàng đang mặc. Nàng là người phụ nữ của chàng, là thê tử đã cùng chàng bái thiên địa, chàng muốn nàng, thì có gì không đúng?

Nàng vùng vẫy chốc lát, lại chợt dừng phắt khi chàng xoa nắn đôi đường cong mềm mại. Nàng vừa bất động thì chàng đã giật nảy, cuống quýt rút tay. Chàng nhớ tới việc nàng từng chịu khổ, nhớ tới lần Thôi Tiên Bính vô lễ với nàng. Hiện tại chàng ép buộc như thế, phải chăng lại khiến nàng kinh hoảng?

Chàng nhẹ giọng trấn an: “Thúy Nhi, đừng sợ.”

Nàng run rẩy đáp: “Ta... Ta không sợ.” Lại quơ lấy y phục ngồi dậy, “Ta phải đi tắm đã.”

Lý Nhu Phong giữ ngay thân hình nhỏ nhắn đang tính nhảy khỏi giường kia, thắc mắc: “Nàng vừa tắm rồi mà?”

Mới đầu nàng chẳng trả lời, bị chàng vặn hỏi lần nữa thì mới xấu hổ lí nhí: “Ướt đấy, bẩn lắm.”

Chàng với tay xem thử dưới nàng, đúng thật là trơn ướt, dinh dính, đầy tràn nước trong. Nàng thật sự không hiểu chuyện này. Chắc hẳn trước đó cũng đã luôn sợ hãi, bài xích mà khô khốc, nên mới cảm thấy khó chịu. Nhưng thân thể nàng vẫn nhớ kỹ chàng, chỉ vừa bắt đầu là đã nhạy cảm đến thế.

Chàng xót vô cùng, vuốt lên gò má nóng như lửa của nàng, khe khẽ thì thào: “Không bẩn đâu, không bẩn chút nào cả. Thúy Nhi, vì nàng yêu ta nên mới thế. Ta yêu nàng thì cũng giống vậy thôi.” Chàng cầm tay nàng đặt lên chính mình.

Chàng vuốt tay nàng để nắm chặt, gục bên cổ nàng thở dốc, hỏi nàng: “Trăng đêm nay có sáng không?”

Đêm này là khoảng giữa mười ba mười bốn, vầng trăng sáng rỡ như một thái dương dìu dịu, vẫn nhẹ tuôn ánh bạc thanh tịnh, trong lành ngập khắp gian phòng. Bờ vai dẻo dai và dáng hông thon gọn hiện rõ dưới ánh trăng. Từng chùm sáng gieo lên sống lưng thẳng tắp cùng bắp thịt căng đầy hai bên đang khẽ động theo từng nhịp thở. Cơ thể này từng bày ra trước mắt không chỉ một lần, nhưng nàng lại cứ như lần đầu trông thấy. Tim nàng đập dồn dập, cổ họng khô cứng chẳng nói nên lời, chỉ có thể gật đầu “Ừm” một tiếng.

Chàng cắn tai nàng: “Thúy Nhi, ngày đó nàng nắn xương cho ta, cũng đâu thể thấy rõ thế này, nhỉ?” Căn phòng kia tối om, không nhìn ra năm ngón. Chàng biết nàng bối rối chẳng biết làm sao, bèn cầm tay nàng nắm chặt lấy mình, ghé bên tai nàng trầm giọng rủ rỉ, “Nơi này không có xương, nhất định là nàng chưa từng chạm vào, nhỉ?”

Nàng ngập ngừng: “Đúng là chưa chạm vào bao giờ, nhưng... từng thấy rồi.”

Chàng hỏi: “Thấy ở đâu? Hồ nước nóng Tiêu Long à?”

“Ở hồ đó... chẳng ra gì.”

“Nàng còn phân biệt được ra gì với không ra gì nữa? Vậy ra gì thì thế nào?”

Trương Thúy Nga “A” một tiếng, mặt nóng như bị lửa thiêu, nhưng vẫn nhỏ giọng lắp bắp: “Lúc qua sông Thanh Y, gặp rất nhiều người kéo thuyền, bọn họ... toàn chẳng mặc chi hết…”

Chàng nhướng mày y hệt Nhóc Quỷ: “Hử?”

“Nhưng không giống chàng ở chỗ... chỗ…” Nàng xấu hổ đến mức câu chữ bay biến sạch, lập tức vùi mặt vào trước ngực Lý Nhu Phong, gò má nóng bỏng nung chảy cả tim chàng.

Nàng nhẹ tay lau tầng mồ hôi mỏng phủ lên làn da mát rượi của chàng. Họ đều biết, thế gian này nào có điều gì dễ dàng đạt được mà không phải nếm trải khổ đau. Huống chi, cả hai người họ còn là tham lam nhất trên đời, vừa muốn thể xác tương giao, vừa muốn linh hồn hòa quyện.

Hai cơ thể trẻ trung quấn quýt nhau cả đêm, cùng dâng hiến cho nhau, cùng tìm hiểu lẫn nhau. Lạnh giá hòa vào nóng rẫy, ngọt ngào xen lẫn buốt đau, là hủy diệt mà cũng là hồi sinh.



Đêm này Lý Nhu Phong nằm mộng, một giấc mộng về gốc cổ thụ khổng lồ vươn tán rộng như lọng che trong nhà thờ họ. Gốc cổ thụ đấy nở rất nhiều loại hoa, kết trái trĩu cành, thân cây xoáy vòng vươn lên càng lúc càng cao, che kín cả trời, bao trùm cả đất. Mà vị trí dưới gốc cổ thụ ấy, đúng là ngọn Tu Di [1].

Đêm này, Trương Thúy Nga không nằm mơ.

***

Sáng sớm hôm sau, khi Lý Nhu Phong tỉnh lại, nắng mai ấm áp đã chiếu khắp toàn thân chàng. Vươn tay qua sờ thử, bên gối chẳng có ai. Chàng hốt hoảng ngồi lên, ý thức được thế mà mình lại say ngủ.

Từ khi biến thành người cõi âm, chàng đã thôi không ngủ nữa, cũng chưa từng chiêm bao.

Chàng kinh ngạc xoa mười ngón tay mình, vẫn hoàn hảo vẹn nguyên, thử cắn một ngón, còn khá đau đấy.

Chàng thay đồ, chải đầu chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Trong sân, chàng nghe được mùi khói lửa nhân gian. Phụ nữ vo gạo rửa rau, con trẻ hớn hở gọi “Cha!” chào buổi sáng, rồi tiếp tục khua tay múa chân theo bài quyền rèn luyện thân thể của mình. Hương thức ăn thơm lừng từ trong bếp tỏa lan, bầy gà trống gà mái ồn ào không ngớt.

Ánh dương rọi lên mặt hơi ran rát, chàng đi đến bên người phụ nữ đang vo gạo rửa rau, cảm giác đấy lập tức tiêu tan.

Chàng nhạy bén nhận ra trong sân này chẳng còn Phật khí, bèn hỏi: “Nương tử, tượng Phật kia đâu mất rồi?”

Bão Kê nương nương rất thản nhiên: “Bổ làm củi rồi.”

Chàng kinh ngạc “A” lên.

Bão Kê nương nương nói: “Tượng đấy hộ tống chàng suốt quãng đường tới đây, đã hoàn thành sứ mệnh. Ta lại dùng để nấu ngũ cốc nhân gian, Phật Tổ sẽ không nổi giận.”

Nàng đổ nước vo gạo vào thùng gỗ, bảo Nhóc Quỷ múc tưới cây dành dành và các loại rau củ trong sân.

Giọng Bão Kê nương nương bằng phẳng mà sắt đá: “Giờ chẳng còn tượng Phật nữa, suốt mười dặm tám thôn quanh đây cũng chỉ có mình dương bạt ta. Lý Nhu Phong, chàng đã được cho một cơ hội rời đi rồi mà không chịu nắm lấy, vậy nên phải ở đây cùng ta cả đời thôi. Dẫu sau này ta có già có bệnh có xấu xí, hay chàng hận ta ghét ta hết yêu ta, thì cũng đừng hòng rời xa ta nửa bước.”

Nàng nhướng hàng mày dài mảnh, hỏi Lý Nhu Phong: “Hối hận không?”

“Không hối hận.” Lý Nhu Phong đáp ngay, chẳng mảy may do dự.

Bão Kê nương nương mím môi cười. Nàng cụp mắt rửa từng lá rau, rửa xong lại xoay qua thái hành. Thái hết mới ngẩng đầu, Lý Nhu Phong vẫn nhìn nàng chẳng chớp mắt.

Nàng ngạc nhiên: “Chàng thấy được ta à?”

“Không thấy.”

“Vậy cứ nhìn ta làm gì?”

“Nàng thấy được ta mà.”

Tức thì, mặt Bão Kê nương nương đỏ ửng. Nàng cúi đầu bọc lại mớ rau vừa rửa sạch. Lý Nhu Phong nhận rổ trúc trong tay nàng, dặn: “Về sau mấy việc dễ làm hỏng da tay hãy để cho ta. Tay ta bị chai thì nương tử cứ sờ giúp là khỏi ngay.”

Bão Kê nương nương thấy Nhóc Quỷ không nhìn về phía này, bèn nhón chân hôn lên má chàng. Lý Nhu Phong cảm nhận được môi nàng, cười khen: “Nương tử cũng to gan rồi đấy.”

Chàng cúi xuống muốn hôn lại, Bão Kê nương nương cười nghiêng đầu, tránh qua. Nàng nghiêm giọng: “Lý Nhu Phong, chàng đã tới đây thì ta có chuyện nhất định phải hỏi cho rõ. Lâu nay cứ canh cánh trong lòng, ta rất khó chịu.”

Lý Nhu Phong hơi rùng mình, nghĩ bụng nàng bắt đầu tính nợ cũ rồi sao? Là chuyện người xưa hay chuyện đào hoa mắc mứu? Cơ mà bây giờ lòng chàng đã quang đãng sạch bong, tim chàng đã tìm được nơi chốn an ổn, có thể sừng sững bất động giữa trăm trận gió to, ngàn trò cám dỗ, còn sợ gì vài câu chất vấn của nàng.

Thế là chàng cũng nghiêm túc đáp: “Nàng hỏi đi.”

Bão Kê nương nương xòe tay đếm, khá là rối rắm: “Chàng thích ăn trên giường, nhị ca chàng thích ăn trên bệ xí, vậy còn đại ca, rốt cuộc là thích ăn ở đâu?”

Lý Nhu Phong ngây ra hồi lâu, xong mới ngửa mặt lên trời cười vang.

Non xanh vẫn đợi nhau, mây trắng mãi yêu nhau, hàng muôn lớp sóng trên sông Thanh Y vẫn nổi nổi chìm chìm, đêm ngày quấn quýt đến đời đời kiếp kiếp. Qua khắp vạn trượng hồng trần này, Lý Nhu Phong biết, chắc chắn chàng sẽ không thể gặp người thứ hai nào được như nương tử mình nữa.

[Hết]

- --------------

[1] Núi Tu Di (Diệu Quang, Diệu Cao, Meru, Sumeru…): Ngọn núi thiêng với 5 đỉnh; do tứ bảo kết thành, nên gọi là diệu, vượt qua các núi khác, nên nói là cao.

Theo vũ trụ quan của Ấn Ðộ cổ thì đây là trung tâm vũ trụ và là trú xứ của chư Thiên.

Trong kinh sách Phật giáo, núi Tu Di được mô tả như một đài sen nhô lên từ mặt nước (nhất hoa nhất thế giới). Quan niệm Phật giáo cho rằng núi này là trung tâm của một tiểu thế giới. Trong tiểu thế giới ấy, thấp nhất là phong luân, trên là thủy luân, trên nữa là kim luân (hay địa luân), tiếp đến là cửu châu bát hải. Ở đỉnh núi có cung điện của Đế Thích, ngang sườn núi là các cung của Tứ Thiên vương, xung quanh núi là biển cả và lục địa bao bọc.

Bình luận

Truyện đang đọc