NHU PHÚC ĐẾ CƠ

Việc Cao Thế Vinh cầu hôn dĩ nhiên đã trở thành chủ đề mới mẻ được các nữ tử hậu cung thảo luận sôi nổi nhất, ngay tới Phan Hiền phi trước nay vẫn bất hòa với Nhu Phúc cũng tươi cười ra sức ngợi khen vị phò mã tiềm năng này: "Vị Cao công tử này xuất thân danh gia, gia thế và nhân phẩm đều không tồi, tuổi còn trẻ đã làm tới chức Phòng ngự sứ, tiền đồ xán lạn, vô cùng xứng đôi với công chúa."


Trương Tiệp dư mỉm cười ngắt lời nàng: "Lời này của tỷ tỷ cũng chưa đúng hoàn toàn. Công chúa là mỹ nhân đẹp như tiên nữ trên trời, cho dù nhân vật xuất chúng nhất cũng chưa chắc đã xứng với nàng, quan gia chính là sợ khiến công chúa phải chịu ấm ức, không nỡ để nàng hạ giáng lấy thần tử bình thường, bởi thế mới giữ công chúa bên mình tới tận bây giờ. Nếu bàn về nhân phẩm, phong độ, và tước quan của thần tử trong triều, thì Trương Tuấn có lẽ là ứng cử viên sáng giá nhất, chỉ tiếc thay Trương Tuấn đại nhân sớm đã có hôn phối. Ngoài y ra, những thần tử có điều kiện thích hợp lại còn trẻ chưa cưới vợ hình như quả thực chỉ có vị Cao Phòng ngự sứ này... Nghe nói khi công chúa mới quay về cũng đã từng được y hộ tống? Có thể thấy công chúa và y có duyên, mà y vẫn luôn độc thân chưa cưới gả, có lẽ là vì muốn đợi công chúa. Nếu không có tình ý sâu đậm với công chúa thì hôm nay sao dám công khai cầu hôn công chúa trước quảng đại quần chúng chứ? Mặc dù nói công chúa hạ giáng lấy y vẫn có chút thiệt thòi, thế nhưng ngày sau y nhất định sẽ trân trọng yêu kính công chúa cả đời, cũng được xem là một mối lương duyên."


Nhu Phúc nghe người khác bàn luận chuyện hôn nhân của mình, khuôn mặt không có chút e thẹn thường thấy nào của các cô gái thông thường, thản nhiên nhìn Phan Hiền phi và Trương Tiệp dư, nhất thời cũng không đáp lời bọn họ, chỉ chuyển ánh mắt sang người Anh Phất: "Anh Phất, cô thấy sao?"


Anh Phất cúi đầu cười nói: "Những gì nên nói hai vị tỷ tỷ đều nói cả rồi, tôi mồm miệng chậm chạp, không nghĩ ra được ý nào mới, chỉ cảm thấy... Cao công tử hôm nay chơi bóng rất hay, tiêu sái tuấn dật, khí độ hơn người, rất giống quan gia khi cưỡi ngựa vào Cấn Nhạc lúc mới đi sứ trại Kim quay về năm ấy..."


Nhu Phúc nhìn nàng chằm chằm thật lâu, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, lạnh lùng nói: "Lấy thần tử ra đem so sánh cùng quan gia, hình như có chút không thỏa đáng."


Sắc mặt Anh Phất đại biến, vội vã gật đầu đáp: "Công chúa thứ tội, là Anh Phất lỡ lời!"


Nhu Phúc không để ý tới nàng nữa, đứng dậy quay về cung, bỏ lại một câu cho mấy vị phi tần đang ngơ ngác nhìn nhau: "Muốn chúc mừng cũng chưa phải bây giờ, cửu ca vẫn còn chưa đồng ý, các ngươi đã vui mừng trước rồi."


Hôm nay Triệu Cấu chơi một trận kích cúc, lại uống chút rượu trong bữa tiệc tối cùng quần thần, tới nửa đêm cảm thấy hơi mệt, bèn báo cho nội thị đêm nay sẽ không tới Ngự thư các phê duyệt tấu chương nữa, quay về tẩm cung nghỉ ngơi sớm. Thế nhưng cảnh tượng khi Cao Thế Vinh cầu hôn vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, nghĩ đến lại cảm thấy bực dọc phiền muộn, cuối cùng thở dài, quyết định quay về thư các ngồi một lát.


Tới trước cửa thư các, thấy bên trong có ánh đèn, hai nội thị đang đứng canh ngoài cửa, thấy y bèn lập tức quỳ xuống thỉnh an, sau đó cao giọng hét vọng vào trong thư các: "Quan gia giá đáo!"


Triệu Cấu cau mày hỏi: "Bên trong có người?"


Nội thị cúi người đáp: "Phúc Quốc trưởng công chúa đang ở bên trong đọc sách ạ."


Triệu Cấu gật gật đầu, sau đó sải bước tiến vào, lờ mờ nhớ lại trước đây nàng đã từng xin mình cho phép vào thư các đọc sách.


Nhu Phúc đứng trong phòng, đợi y tiến vào liền hành lễ, Triệu Cấu vươn tay ra đỡ nàng, nói: "Lúc không có ai thì không cần đa lễ thế này."


Nàng gật đầu thưa vâng, rũ mi khép mắt, dáng vẻ buồn bã không vui, cuốn sách trên tay là "Sở từ" thông thường.


Y đón lấy cuốn sách mở ra nhìn, khẽ cười, hỏi: "Viện Viện thích đọc 'Sở từ'? Phải rồi, bởi thế nên tên của Anh Phất mới xuất phát từ chỗ này."


Không nghe thấy nàng lên tiếng đáp lời. Y quay đầu sang nhìn, ôn hòa hỏi: "Sao thế? Ai chọc muội không vui rồi?"


Nàng rưng rưng nước mắt, buồn bã nói: "Muội không muốn gả cho Cao Thế Vinh!"


Dáng vẻ hoa lê dầm mưa khiến ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng. Y không nén được nhẹ nhàng thở dài, kéo ống tay áo lau nước mắt cho nàng: "Ta vẫn còn chưa đồng ý mà."


Nàng khẽ cau mày, vệt nước trên khuôn mặt tuy đã được y lau đi, thế nhưng hàng mi vẫn vương một lớp nước mỏng. "Cửu ca," nàng nói với y: "Muội cả đời không cưới gả có được không?"


Điều này lẽ nào y không mong muốn, thế nhưng rốt cuộc vẫn có nhiều chỗ bất đắc dĩ. Y cười khổ: "Muội lớn rồi, sau cùng vẫn phải gả đi, cửu ca không có lí do gì để níu giữ muội cả đời."


Nàng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt phát sáng, khuôn mặt tràn đầy thần sắc khẩn cầu: "Muội muốn mãi mãi ở bên cạnh cửu ca. Đêm nay muội tới đây chính là vì muốn đợi cửu ca, nói với cửu ca câu này."


Y thoáng sững sờ, nói: "Nội thị không nói với muội đêm nay ta sẽ không tới sao?"


"Bọn họ nói rồi." Nàng đáp: "Thế nhưng muội biết huynh sẽ tới... Vì chúng ta có thần giao cách cảm."


Chúng ta có thần giao cách cảm. Câu nói này giống như gió xuân ấm áp, khiến trái tim y sáng bừng lên, trong khoảnh khắc cảm thấy tất cả những điều khác đều không còn quan trọng nữa. Dẫu có bị tai tiếng ngợp trời thì có sao chứ, giữ nàng lại bên mình, sinh mạng y mới có hy vọng trở nên hoàn mỹ.


"Được." Y bật thốt ra: "Quên Cao Thế Vinh, quên Phò mã đô úy đi! Ta sẽ không gả muội cho kẻ khác."


Nhu Phúc vui sướng mỉm cười, vòng tay ôm lấy thắt lưng y, nhẹ nhàng dựa vào người y.


Nhớ tới nội thị vẫn đang canh gác ở bên ngoài, Triệu Cấu cảm thấy vô cùng bất an vì cử chỉ thân mật của bọn họ, mặc dù nội thị đang đứng quay lưng, chưa có lệnh của y cũng sẽ không ngoái đầu lại...


Y nắm lấy hai cổ tay Nhu Phúc, nhẹ nhàng kéo nàng ra, dịu dàng nói: "Đừng làm thế này..."


Đột nhiên xuyên qua ống tay áo chất liệu tơ tằm của nàng, y trông thấy một vật gì đó bằng giấy, hình chữ nhật, hình dáng vô cùng quen thuộc đối với y.


Nụ cười của y lập tức tắt lịm, giữ lấy tay trái của nàng, thò tay vào ống tay áo rút quyển sách đó ra.


Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, là một quyển tấu chương, là Tần Cối hôm nay mới trình lên cho y.


Đột nhiên y hiểu ra rất nhiều điều. Ắt hẳn nàng đã thường xuyên lấy danh nghĩa xem sách để đọc một số tấu chương và tài liệu mà quần thần trình lên, bởi thế nàng rất rõ ràng ý định và phương hướng của y đối với những việc trong triều. Hôm nay có lẽ cũng vậy, nghe nói y không tới vào đọc trộm tấu chương, thấy y bất ngờ xuất hiện liền giấu quyển tấu chương vào ống tay áo, sau đó tiện tay cầm một cuốn "Sở từ" lên che giấu. Đáng hận nhất là, lại còn cố tình lừa gạt y, nói mình đến để đợi y, nói bọn họ có thần giao cách cảm...


Thần giao cách cảm! Y lạnh lùng cười thầm trong lòng: Ban nãy đã bị mấy lời nói dối trắng trợn của nàng làm cho động lòng, lại chưa từng nghĩ nàng vẫn luôn xem mình như kẻ bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.


Định thần lại, thấy Nhu Phúc đang sợ sệt nhìn mình, dè dặt gọi: "Cửu ca..."


Y không nổi cơn thịnh nộ như nàng tưởng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Mấy thứ do thần tử viết này rất vô vị, không thích hợp cho Viện Viện xem." Sau đó đặt tấu chương trở về ngự án, bước tới bên giá sách, rút ra một cuốn "Nữ giới" đưa cho nàng: "Con gái nên đọc mấy loại sách này nhiều hơn."


Nhu Phúc không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đón lấy cuốn "Nữ giới", cúi đầu im lặng.


"Không còn sớm nữa, muội quay về đi." Ngữ khí y lạnh nhạt, rõ ràng là đang ra lệnh.


Nàng gật đầu, lại hành lễ, sau đó rời bước hồi cung.


Triệu Cấu đợi bóng hình nàng đã hoàn toàn biến mất trong sắc đêm mới để nộ khí đè nén của mình bùng nổ. Y bước vài bước về trước ngự án, hất mạnh tay, sách vở đồ dùng trên mặt bàn rơi hết xuống đất.


Nội thị sợ hãi biến sắc vội vã quỳ xuống: "Quan gia bớt giận."


Triệu Cấu tức giận liếc nhìn bọn họ, nói: "Gọi vài cấm binh ngự doanh đến đây."


Sau khi cấm binh chạy tới, Triệu Cấu chỉ vào hai nội thị, ra lệnh cho cấm binh: "Đánh mỗi người 40 trượng, sau đó đuổi ra khỏi cung, không bao giờ dùng lại nữa!"


Nội thị nghe vậy vội kêu khóc cầu xin: "Chúng nô tài đã làm sai chuyện gì ạ? Lẽ nào để công chúa vào thư các là không đúng? Thế nhưng quan gia đã đồng ý với công chúa, chính miệng cho phép nàng đi vào xem sách mà!"


Không sai, đúng là y đã từng đồng ý. Lúc ấy Nhu Phúc như thể lơ đãng nhắc tới việc này nên y cũng thuận miệng đồng ý bừa, lại chưa từng nghĩ nàng có kế hoạch khác, xem đó là cơ hội thăm dò việc triều chính. Mà nội thị biết việc này lại không báo lên, tội không thể tha.


Y không trả lời câu hỏi của bọn họ, chỉ kiên quyết phất tay, mệnh cho cấm binh lôi bọn họ ra ngoài. Sau đó lại quay về long ỷ ngồi, ngẩng đầu nhắm mắt, đầu và tim đều ngâm ngẩm đau.


Sau khi xử phạt nội thị, cấm binh quay lại phục mệnh, hỏi y còn điều gì phân phó nữa hay không. Y đưa mắt nhìn về phía Giáng Ngạc cung của Nhu Phúc, nói: "Từ ngày mai trở đi, các ngươi canh giữ trước cung Giáng Ngạc của Phúc Quốc trưởng công chúa, không có mệnh lệnh của trẫm không được phép cho nàng xuất cung."

Bình luận

Truyện đang đọc