NHỮNG CHUYỆN TRONG THÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sakura Trang

Mười chín tháng chạp là ngày đi chợ của trấn trên, người một nhà quyết định vào ngày này đến đó tiện chuẩn bị mua đồ tết luôn, để An Dương ở nhà trông Mãn Mãn.

Cũng không biết hai ngày gần đây đứa nhỏ này bị làm sao mà không thích nói chuyện, cũng không thích đi bộ, cũng không chịu chơi với chó nhỏ, luôn trong bộ dáng không có tinh thần, cũng đã để Hiếu thúc khám, không nhìn ra nguyên nhân, chỉ nói từ mạch xem không có tật xấu gì, có thể mấy ngày này hài tử thấy khó chịu.

Lúc này mọi người mới yên lòng.

Sáng sớm Điền lão cha liền đánh xe trâu, kéo Điền lão thái và Điền Thanh lên đường đi chợ, Mãn Mãn còn chưa dậy, An Dương tiễn ba người đi liền xuống bếp, chuẩn bị làm bát canh trứng cho Mãn Mãn, bụng nhô cao thật vướng, cũng may đã là thai thứ hai, An Dương cũng coi là có king nghiệm, rất nhanh liền nhóm lửa, trứng chưng rất nhanh chín, cứ để ở trong nồi cho nóng.

Đau hông vô cùng, An Dương đang đấm eo, liền nghe thấy phòng kề phía đông truyền ra tiếng khóc, cũng không đoái hoài tới điều gì nữa, vội vàng đỡ bụng chạy về gian phòng kề phía đông.

Vừa vào trong phòng đã nhìn thấy Mãn Mãn nhắm mắt khóc lớn, vội vàng ôm lấy con bọc cả chăn vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, tiểu nhi từ từ yên tĩnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy cha, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Cha…”

“Ngoan, cha ôm, cha đây, Mãn Mãn sao thế? Nói cho cha có được hay không?” Mãn Mãn tủi thân nói: “Quái vật lớn, ăn Mãn Mãn!”

An Dương vỗ nhẹ nhóc, “Mãn Mãn gặp ác mộng thôi, con xem, trong nhà không có quái vật lớn có phải hay không? Mãn Mãn không sợ, chúng ta dậy mặc y phục rồi ăn sáng có được hay không? Cha làm cho Mãn Mãn trứng chưng Mãn Mãn thích nhất.”

Nghe có ăn, Mãn Mãn lập tức đạp bắp chân vung cánh tay, “Ăn, cho Mãn Mãn, Mãn Mãn ăn!”

“Hô… Ư… Được, cha mặc y phục cho Mãn Mãn… Ư…”

Trẻ nhỏ không biết nặng nhẹ, đá mấy cái lên trên bụng nhô cao của An Dương, đau đến y chảy đầy mồ hôi, hài tử trong bụng cũng không chấp nhận cư xử thô bạo vừa rồi của ca ca, quyền đấm cước đá, bụng mắt thường có thể thấy được đông gồ một khối tây gồ một khối.

An Dương cố chịu đựng mặc xong y phục cho Mãn Mãn, để cho Mãn Mãn xuống đất vào bếp chờ, mình thì ngồi ở trên giường, hai tay xoa tròn trên bụng, trấn an tiểu nhi trong bụng, đợi một lúc bụng mới khôi phục dáng vẻ tròn vo an tĩnh như bình thường, nghe Mãn Mãn kêu mình nhanh lên một chút. An Dương cười không biết làm sao, chống eo đỡ bụng đi xuống bếp.

Lúc vào bếp thấy Mãn Mãn ngồi trên ghế đẩu như ông cụ non, chờ cha đút nhóc, bộ dáng lạnh lợi của bé con khiến An Dương cười vui vẻ.

Bưng trứng chưng từ trong nồi ra, “Mãn Mãn chờ lâu rồi, nào, chúng ta ăn thôi.” Đút hết trứng chưng, hai cha con ra nhà trước, An Dương đứng ở dưới mái hiên, Mãn Mãn lại đi tìm chó nhỏ chơi, gọi nó “Hôi Hôi, Hôi Hôi”, một người một chó chạy khắp sân, nhìn bé con khôi phục sức sống, y mới yên lòng.

Chạy nhảy một lúc, Mãn Mãn mới dừng lại, An Dương gọi bé con đến dưới mái hiên, chống eo rẽ chân, ngồi xổm sờ đầu nhỏ của hài tử, thấy nhóc toát mồ hôi, liền nói với nhóc: “Mãn Mãn toát mồ hôi, bên ngoài lạnh, cha mang Mãn Mãn về phòng được không, chúng ta về phòng chơi thất xảo bản* nhé?”

*Thất xảo bản:  Là một loại trò chơi trí tuệ truyền thống của Trung quốc cổ xưa, do bảy khối bản tạo thành. Bảy khối bản có thể ráp thành rất nhiều hình khác nhau (hơn 1600 hình)



Mãn Mãn ngoan ngoãn gật đầu một cái, hai cha con dắt tay nhau quay về phòng kề phía đông lấy thất xảo bản. Cầm xuống bếp, mùa đông trời lạnh, vì tiết kiệm một chút lửa than, ban ngày đều ngồi ở trong bếp.

Để Mãn Mãn ngồi yên, An Dương khom người đặt thất xảo bản lên bàn, lại ra bàn khác ngồi, dang rộng chân ra, chống eo cũng ngồi ở trên ghế đẩu, không ngừng xoa bụng.

Mấy đá vừa rồi của Mãn Mãn quả thực không nhẹ, tiểu nhi trong bụng luôn động không ngừng, bụng cũng đau âm ỉ, nhìn bụng nhô cao, một tay nâng đáy bụng, một tay không ngừng xoa tròn trên bụng, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tiểu nhi nghe lời, nghỉ một chút, vừa nãy ca ca không cố ý đâu, con ngoan ngoãn ở trong bụng cha, đừng để cho ông nội lo lắng.”

Có lẽ là trấn an có hiệu quả, bụng rốt cuộc không đau, lúc này Mãn Mãn cũng chơi chán, đứng lên, lạch bạch từ bàn bên đó chạy qua, “Sao vậy, Mãn Mãn?”

Bé con dụi mắt, giọng trẻ con còn hơi ngọng mở miệng: “Cha, buồn ngủ, muốn bú sữa.”

Thật ra thì từ lúc bụng lớn, An Dương liền phát hiện sữa càng ngày càng ít, cho dù không cai sữa, cũng không đủ cho bé con bú, cho nên cũng chỉ cho bú trước khi ngủ.

Nhìn sắc trời bên ngoài, mới phát hiện đã qua nửa ngày, đến thời gian cho bé con ngủ giấc trưa, liền chuẩn bị ôm bé con về phòng kề phía đông, cho bé bú sữa rồi dỗ ngủ.

Ai ngờ mới vừa luồn xuống dưới nách Mãn Mãn, còn không chờ y nâng cái mông nhỏ của bé con, Mãn Mãn liền lập tức ngồi vào trên thai bụng tròn vo của An Dương, như là cảm thấy thú vị, còn dùng hai cái chân kẹp bụng An Dương, lắc lư.

Lúc này liền khổ An Dương, một tiếng kêu rên tràn ra từ miệng y, “Ư a… Mãn Mãn, đừng động, trong bụng cha… Ư… Là tiểu đệ đệ, Mãn Mãn lộn xộn… Sẽ… Ư a… Sẽ làm bị thương tiểu đệ đệ… Hô…”

Nghe tiếng cha kêu rên, Mãn Mãn bị sợ không dám cử động nữa, chỉ ngồi yên trên thai bụng của cha. Về phòng, được cha ôm cho bú, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Còn An Dương, hôm nay thai bụng bị Mãn Mãn giằng co hai lần như vậy, đã sớm đau đớn khó nhịn, vừa nãy trong phòng, bởi vì không muốn hù dọa Mãn Mãn, mới cố nén không dám rên thành tiếng, đợi dỗ Mãn Mãn ngủ mới vội vàng nâng bụng đi ra, vừa mới tới trong sân bụng bộc phát ra một trận đau đớn dữ dội.

“Ư a… Tiểu nhi sao vậy… Là vừa nãy bị thương sao… Hô ư… Sao lại động mạnh như vậy… Ư… A…” Một trận đau nhói truyền đến từ trong bụng, An Dương nhất thời không kịp đề phòng khuỵu chân quỳ trên đất, đúng lúc này, Điền lão cha bọn họ đi chợ quay về.

Nhìn thấy tình cảnh này, Điền Thanh vội vàng nhảy xuống xe bước lên muốn nâng y dậy, “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Tiểu Dương, xảy ra chuyện gì thế?”

An Dương siết chặt y phục dưới đáy bụng, dùng sức nâng thai bụng đang động không ngừng, “Cha… Nhanh… Ư a… Đi tìm Hiếu thúc nhanh… Con… Ư… Bụng con… Bụng đau… Ư a…”

Điền Thanh nghe vậy nhìn xuống dưới thân y, sợ thót cả tim, có máu chảy ra từ ống quần y, đây là, đây là triệu chứng sinh non! Vội vàng gọi cha nương mình đến.

Điền lão cha Điền lão thái vội vàng tới hợp sức muốn nâng y về nhà kề phía đông, An Dương nghĩ đến Mãn Mãn còn ngủ ở trong phòng, không muốn về.

Điền lão thái ôm nửa người trên của y, không nhịn được quở trách: “Con đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như vậy, bây giờ con đang trong tình trạng gì trong lòng con không tự biết hay sao? Lão đầu, ông ôm Mãn Mãn vào trong phòng chúng ta! Cái này được chưa!”

Thật vất vả đỡ người lên giường, y cảm giác dính ướt và trĩu đau dưới thân càng ngày càng mạnh, không nhịn được ôm bụng khóc lên, y sợ, sợ hài tử trong bụng không giữ được.

Hiếu thúc tới rất nhanh, đầu tiên cởi quần nhìn một chút sinh miệng của An Dương, phát hiện mặc dù chảy chút máu, nhưng sinh miệng đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm đi bắt mạch, nhẹ nhàng đè một cái lên bụng An Dương, không dùng lực gì, An Dương lại đau kêu thành tiếng: “Ư a… Hiếu thúc… Hài tử…”

Hiếu thúc vén áo của y lên, lộ ra bụng, ghim châm lên, vừa châm vừa an ủi: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, mặc dù động thai, nhưng có thể giữ được, yên tâm đi!”

Nghe những lời này An Dương mới dần dần buông lỏng, ghim châm xong, máu rất nhanh liền dừng lại, An Dương cảm thấy bụng mặc dù vẫn đau âm ỉ như cũ, nhưng cảm giác trĩu đau đã biến mất.

“Không có chuyện gì, thúc viết một đơn thuốc an thai, ba bát nước sắc thành một bát, một ngày hai lần, uống liền bảy ngày, hẳn sẽ không sao, chẳng qua cần nằm yên trên giường nghỉ ngơi, nhớ không thể động thai lần nữa, nếu không Đại la kim tiên tới cũng vô dụng!” Hiếu thúc vừa lau mồ hôi vừa dặn dò, châm cứu một lần cũng rất hao phí tinh lực.

Nghĩ mà sợ gật đầu, sờ bụng còn có chút đau ngầm, biết hài tử không có chuyện gì, An Dương không nhịn được rơi lệ.

Hiếu thúc lần nữa dặn dò y: “Aizz, trong lúc nuôi thai phải tránh quá vui hoặc quá buồn, lần này thúc không hỏi, nhưng nhất định không thể có lần sau. Thúc nhìn đầu gối cháu xanh tím, cháu đang mang thai, không thể dùng dược cao đánh tan máu bầm, hôm nay đành dùng tạm nước lạnh xoa, ngày mai lại dùng nước nóng xoa.” Uống thuốc an thai vừa sắc xong, An Dương rốt cuộc không chịu đựng được, chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại lần nữa, vẫn là Điền Thanh gọi y dây uống bát thuốc thứ hai. Nhìn sắc trời đã tối, An Dương hỏi: “Cha, lúc nào rồi, Mãn Mãn đâu ạ?”

“Nó đang chơi với cụ ngoại, không cần lo cho nó.” Chống giường ngồi dậy, vuốt bụng tròn vo trước người, “Con sợ nó không nhìn thấy con lại quấy hai cụ.”

“Không có chuyện gì, vẫn chơi vui lắm! Nhanh uống thuốc đi, để lâu lạnh không tốt.” Điền Thanh bưng thuốc cho y, nhìn y uống hết rồi cầm lại bát không, hỏi tiếp, “Bụng đỡ hơn chưa? Còn đau không? Nói cho cha nghe, hôm nay đã xảy ra chuyện gì!”

An Dương kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay, hai tay ôm bụng, “Hôm nay trách con, quá không cẩn thận. Lúc này mới để cho tiểu nhi trong bụng cùng chịu tội.”

“Ai, cũng do chúng ta không nghĩ tới, không nên để cho hai bọn con ở nhà với nhau, con như vậy không được, Mãn Mãn vẫn nên để chúng ta chăm sóc nhiều hơn, con yêu thương Mãn Mãn, nhưng cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng nữa chứ!”

An Dương gật đầu, trải qua ngày hôm nay, y hiểu, thân thể của mình không thể lúc nào cũng ở bên để chăm sóc cho Mãn Mãn được, nếu còn cậy mạnh để sinh non, đều không tốt cho cả hai đứa bé. Điền Thanh thấy y nghĩ thông suốt, liền không nói nữa, đỡ y nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, liền đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Mãn Mãn vào nhà nhìn y, ngập ngừng nói: “Cha, con xin lỗi, Mãn Mãn, người đau, tiểu đệ đệ, đau.”

An Dương nằm ở trên giường, nhìn bé còn đến lời còn nói chưa sõi, nhưng lại nói xin lỗi như ông cụ non, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Không trách Mãn Mãn, là cha không tốt, làm sao con biết cha có tiểu đệ đệ.”

Bởi vì hài tử còn nhỏ, sợ bé không hiểu, trong nhà không ai nói cho bé chuyện sẽ có tiểu đệ đệ. “Cụ nội.” Ý là cụ nội nói. “Sờ một cái nào!”

An Dương cười bỏ chăn trên người ra, Mãn Mãn kinh ngạc vui mừng vỗ tay tay, “Đệ đệ, đệ đệ!” An Dương sờ đầu Mãn Mãn, cười nói: “Đúng, là đệ đệ.” Điền Thanh nhìn hai cha con trong phòng, xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc