NHỮNG NHÀ NƠI HẺM NHỎ


Thời thanh niên.
Trước khi Trang Siêu Anh và Hoàng Linh xuất phát không hề báo cho con gái.

Đợi hai người tới Thượng Hải mới dùng điện thoại công cộng trước cửa ga tàu để thông báo sau đó cả hai chạy tới đại học giao thông.
Sau khi tan làm Trang Đồ Nam cũng vội chạy tới đại học giao thông.

Anh không biết ba mẹ ở đâu nên chỉ có thể tìm đến ký túc xá của em gái trước.

Dì quản lý đưa cho anh một tờ giấy Trang Tiêu Đình để lại thế là anh nhanh chóng chạy tới nhà khách của trường.
Phòng của ba mẹ anh ở tầng 2.

Đợi anh lên lầu hai, còn đang đi trên hành lang nhỏ đã nghe thấy tiếng tranh chấp của Trang Siêu Anh và Trang Tiêu Đình.
“Đống Triết, kế hoạch của cháu quá ích kỷ, cũng không có trách nhiệm gì.

Ba mẹ cháu hoàn toàn chẳng để ý gì tới tình cảnh của Tiêu Đình……”
“Ba, đây là quyết định của cả hai đứa con.

Chú Lâm và cô Tống Oánh chẳng can thiệp gì.”
“Con còn có mặt mũi mà nói thế à? Một đứa con gái như con chẳng có tự tôn cũng chẳng có tự ái……”
Trang Đồ Nam đứng ngoài cửa nghe thấy một câu này là lập tức than không ổn.

Quả nhiên Trang Tiêu Đình bùng nổ, “Ba không thể vì ông bà nội tính toán với mẹ con nên cũng nghĩ là cô Tống Oánh sẽ làm giống như thế.

Ba cũng không thể vì bản thân mình bắt nạt mẹ mà……”
Phía sau cửa truyền đến một tiếng giòn vang còn Trang Đồ Nam thì liều mạng gõ cửa, “Là con, mau mở cửa, mở cửa cho con.”
Trang Siêu Anh vẫn rống lên vì giận dữ, “Tao quản mày quá muộn.

Tao còn tưởng từ nhỏ mày đã hiểu chuyện, nghe lời nhưng kết quả thì sao? Yêu sớm, chuyện công việc lớn như thế cũng không bàn với người nhà……”
Khoá cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng lách cách, chắc có người mở cửa cho anh thế là Trang Đồ Nam vội vặn nắm cửa đi vào.
Căn phòng không lớn nên anh có thể nhìn một cái không sót gì và thấy rõ tình hình trong phòng.
Hoàng Linh đứng ở cạnh cửa.
Trên mặt sàn xi măng có mấy mảnh sứ vỡ, có vẻ là chén trà.

Trang Siêu Anh đứng cạnh mấy mảnh vỡ, mặt đỏ bừng thở d.ốc.
Trang Tiêu Đình đứng bên cửa sổ, mái tóc dài vốn buộc đuôi ngựa nay xõa tung che nửa gương mặt.

Nhưng Trang Đồ Nam chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được dấu tay đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Lâm Đống Triết thì luống cuống đứng giữa hai bố con với vẻ mặt hoảng sợ.

Trang Đồ Nam bảo Lâm Đống Triết về ký túc xá trước.

Lúc tiễn anh ra cửa nhà ăn Trang Đồ Nam chỉ nói một câu, “Cậu là đàn ông, phải gánh vác thay Tiêu Đình.”
Một câu vô cùng đơn giản này như kỳ tích khiến Lâm Đống Triết bình tĩnh lại.

Anh ổn định cảm xúc và gọi, “Anh.”
Trang Đồ Nam “ừ” một tiếng coi như nhận một câu ‘anh’ này.
Lâm Đống Triết nói, “Chú Trang nghe nói em đã ký hợp đồng với công ty sản phẩm vệ sinh ở Quảng Châu thì rất phẫn nộ.

Chú ấy tức giận vì em không thương lượng với họ, lại tức Tiêu Đình không muốn về Tô Châu làm việc.


Cô ấy muốn đợi tốt nghiệp xong sẽ làm giấy đi đường và tới Quảng Châu tìm việc.

Chú ấy tức giận cực kỳ, cũng cảm thấy em quá ích kỷ, không nghĩ cho Tiêu Đình.”
Trang Đồ Nam nói, “Sau đó Tiêu Đình lập tức cãi vã với ba và bị đánh à?”
Lâm Đống Triết đáp, “Chú Trang nói đã tìm được công việc ở Tô Châu cho Tiêu Đình.

Nhờ anh chuyển lời cho Tiêu Đình và…… ba là em đồng ý tới Tô Châu làm việc.”

Trang Đồ Nam chạy về phòng thì chỉ thấy không khí yên tĩnh, khác hẳn vẻ giương cung bạt kiếm trước đó.
Trang Siêu Anh không còn mắng chửi nữa mà lẳng lặng ngồi trên ghế trước cửa sổ.

Bên ngoài là ánh đèn đường chiếu lên tấm lưng còng khiến bộ dạng ông già thêm mấy tuổi.
Hoàng Linh ngồi ở mép giường, ngôn ngữ cơ thể của bà thực cổ quái vừa không hướng về phía chồng cũng không hướng về phía con gái.
Trang Tiêu Đình thì ôm đầu gối ngồi ở một đầu khác của giường, mặt giấu trong khuỷu tay.

Trang Đồ Nam không thấy mặt cô mà chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở bị đè nén.
Trong căn phòng nhỏ người một nhà gần nhau trong gang tấc nhưng lại giống như đang ở những không gian khác.

Thất vọng và phẫn nộ tràn ngập.
Bằng mặt không bằng lòng là tai họa ngầm giấu dưới vẻ bình thản êm ả của nhà họ.
Sụp đổ có vẻ là số mệnh của nhà họ mỗi khi có sự bất đồng về ý kiến.

Trang Đồ Nam không yên tâm về người thân.

May mà hôm sau là chủ nhật nên anh không cần đi làm vì thế anh xuống lầu thuê một căn phòng chuẩn bị ở lại qua đêm.
Trang Tiêu Đình tìm chổi lặng lẽ quét dọn mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

Sau khi dọn dẹp xong cô mới thấp giọng nói, “Ba, mẹ, con về ký túc xá đây.”
Hoàng Linh mở miệng, “Con ở lại đi, đêm nay con ngủ với mẹ còn ba và anh con sẽ ngủ một gian.”
Trang Tiêu Đình muốn cự tuyệt theo bản năng nhưng Hoàng Linh lại nói, “Con không cần lo cho Đống Triết.

Nó là đàn ông, cần phải gánh vác được.”
Trang Tiêu Đình trộm liếc Trang Đồ Nam một cái và thấy anh nhẹ gật đầu thế là tâm tình vốn đang hoảng loạn của cô mới bình tĩnh lại.

Cô yên lặng gật đầu ý bảo mình sẽ ở lại.

Trang Đồ Nam thong thả ung dung nói ra ý kiến của mình, “Đống Triết nói nó có thể từ bỏ công việc ở công ty vệ sinh và tới Tô Châu làm việc.

Nhưng con lại nghĩ khác hoàn toàn.

Con nghĩ nó phải vững chân ở Quảng Châu rồi sau đó Tiêu Đình có thể nghĩ cách cùng tới đó.

Hoặc hai đứa đều nghĩ cách ở lại Thượng Hải, thi lên thạc sĩ hoặc tìm việc đều được.

Tóm lại hai đứa nên nỗ lực đi cùng nhau.”
Anh còn nói trắng ra một câu, “Tiền lương ở công ty sản phẩm vệ sinh kia gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần lương của người khác vì thế nhà ta không có tư cách cũng không có quyền bắt Đống Triết từ bỏ.”
Trang Siêu Anh chen ngang, “Báo chí nói……”
Trang Đồ Nam nhẹ giọng nói, “Con biết.

Hiện tại tranh luận về vùng duyên hải rất lớn, Thượng Hải cũng là trung tâm của cơn lốc xoáy.


Những tin tức ấy con đều đã đọc.

Nhưng ba, nhiều lúc cơ hội chỉ có một và nó chỉ lướt qua.

Người ở vị trí khác nhau sẽ gặp được những cơ hội khác nhau.

Nếu muốn ổn định mà từ bỏ một vị trí cao hơn thì quả thực đáng tiếc.”
Anh lại nói thêm, “Lựa chọn rất quan trọng, nếu chọn đúng hướng thì cuộc đời sẽ tốt đẹp, giống như trước kia ba đưa ra quyết định cho bọn con vậy.”

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ để lại một vệt sáng ảm đạm trên nền nhà bằng xi măng.

Hoàng Linh đã lên giường nằm còn Trang Tiêu Đình thì đứng ở bên cạnh bàn nhưng vẫn cảm thấy mẹ mình thực xa lạ.
Không biết là do hoàn cảnh khác biệt hay tâm cảnh nay đã trở nên xa lạ mà cô cảm nhận được một nỗi sợ hãi không biết từ đâu ra.
Trong lúc hoảng hốt cô nhớ tới tâm tình của mình khi Trang Siêu Anh bỏ nhà đi nửa tháng lúc cô còn nhỏ.

Cảm giác đột nhiên thấy ba mình thực xa lạ, cảm thấy có lẽ sẽ mất ba là thứ cô vẫn cố gắng tránh né trong mười năm tiếp theo.

Cô cho rằng mình đã quên, nhưng giờ khắc này nỗi sợ hãi kinh hoàng đó lại như trời sụp bao phủ lấy cô.
Trang Tiêu Đình bi ai nhắm mắt lại.

Từ khi công khai tình cảm với Lâm Đống Triết cô dần dần quên đi cảm giác bất an lo được lo mất.

Đó là nhờ tình cảm nhiệt tình lại chân thành của anh.

Nhưng hiện tại cô lại cảm nhận được nỗi bất an ấy từ sự giận dữ của ba và sự lạnh nhạt của mẹ.
Hoàng Linh bình thản lên tiếng, “Tiêu Đình, con không ngủ à?”
Trang Tiêu Đình lắc lắc đầu, “Con muốn ngồi thêm một lát.”
Trang Tiêu Đình nói xong mới nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.
Hoàng Linh nói, “Tùy con.

Nhưng sáng mai mẹ hy vọng con có thể xin lỗi ba con.”
Trang Tiêu Đình không lên tiếng.
Hoàng Linh nói, “Ba con nói Đống Triết hai câu, mặc kệ đúng hay sai thì ông ấy cũng là bề trên nên Đống Triết cần phải nhịn.

Con cãi lại như thế là không cho ba con mặt mũi.”
Trang Tiêu Đình không cho là đúng, “Ba không nên nói Đống Triết ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân.”
Hoàng Linh khẽ cười, “Điểm này thì mẹ và ba con nghĩ giống nhau.”
Bà lại bồi thêm một câu, “Ba con nói con không có tự tôn và tự ái mẹ cũng thấy đúng.”
Không biết vì cái gì, có lẽ là mẹ con liền tâm nên Trang Tiêu Đình cũng không ngạc nhiên khi nghe mẹ nói thế.

Cô quật cường nói, “Công ty vệ sinh rất tốt, tuy không ổn định như công việc ở trường đại học nhưng tiền đồ rộng mở.

Con có rất nhiều bạn học đều tới vùng duyên hải, chỉ cần chịu khổ một chút là có thể tìm được việc.

Ý tưởng của bọn con đều giống nhau.”
Hoàng Linh nói, “Ba con nói về đống chính sách và quy định kia mẹ không hiểu nhưng mẹ biết một điều: công việc ở đại học là ba con chạy khắp nơi nghe ngóng nhờ vả người ta.


Ông ấy phải ăn nói khép nép, cầu cạnh mọi nơi mới lấy được.

Vừa rồi con nói sau khi lấy được giấy đi đường sẽ tới Quảng Châu tìm việc nhưng tới đó rồi con ở đâu? Nhà họ Lâm ư? Rồi giả dụ không tìm được công việc thì sẽ thế nào? Vẫn ở nhà họ Lâm à?”
Môi Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng run rẩy nhưng không nói nên lời.
Hoàng Linh nói, “Vừa tốt nghiệp cấp hai mẹ đã vào xưởng làm việc.

Tuổi nghề của mẹ hơn ba con nhiều, lại là tổ trưởng của một nhóm trong phân xưởng vì thế mãi tới khi anh con vào đại học tiền lương của mẹ vẫn luôn cao hơn ba con.

Bà nội con cắt xén tiền lương của ba con nhưng không đụng được vào tiền của mẹ.

Có lương ấy mẹ có thể nuôi sống bản thân, nuôi con và anh con.”
Trang Tiêu Đình thấp giọng nói, “Mẹ, con hiểu ý mẹ……”
Hoàng Linh nói, “Không, con không hiểu đâu.

Bà nội con trọng nam khinh nữ nên bắt mẹ để thịt và trứng cho ba và anh con, còn bản thân con chỉ cần có chút cơm là được.

Nhưng mẹ chẳng để ý tới bà ấy, mẹ tự kiếm được tiền nên có thể tự mua đồ cho con gái mình ăn.

Ông bà nội con từng muốn con học trường nghề hoặc trung cấp gì đó nhưng mẹ cũng chẳng thèm để ý.

Bởi vì mẹ có công việc, vì thế mẹ có thể tự quyết định chuyện học hành của con mình.

Chú Lâm đi làm kiếm nhiều tiền nhưng mỗi sáng cô Tống Oánh vẫn dậy từ sớm để làm đồ ăn và bày quán ăn vặt là vì cái gì? Là vì cô ấy cũng muốn có một việc nào đó bản thân có thể làm chủ.”
Hoàng Linh lại nói, “Con nghĩ mình và Lâm Đống Triết sẽ vĩnh viễn đồng ý với nhau về mặt lợi ích hả? Một khi có mâu thuẫn và sự khác biệt chẳng lẽ con không muốn tự mình làm chủ sao? Mẹ cực khổ cho con đi học đàng hoàng là để con có thể có năng lực tự mình làm chủ khi trưởng thành và không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác.

Mẹ thương con như bảo bối, nuôi con lớn từng này thế mà hiện tại con lại vì Lâm Đống Triết mà từ bỏ việc thi lên thạc sĩ, cũng không về Tô Châu làm việc.

Con thậm chí chấp nhận từ bỏ tất cả.

Mẹ quá thất vọng, Trang Tiêu Đình, mẹ quá thất vọng về con.”

Sau khi ở lại đại học giao thông một ngày Trang Siêu Anh và Hoàng Linh về Tô Châu.
Không khí giữa mọi người chỉ có trầm mặc.

Trang Siêu Anh để Trang Đồ Nam chuyển một tờ giấy cho Trang Tiêu Đình ghi thời gian và địa điểm phỏng vấn cho vị trí phụ đạo viên của đại học Tô Châu.
Hoàng Linh không khuyên bảo Trang Tiêu Đình nữa mà chỉ nói với Lâm Đống Triết vài câu không mặn không nhạt.

Trong lúc ấy ánh mắt và giọng điệu của bà khi nhìn con gái chỉ có thờ ơ.
Trang Tiêu Đình biết hành động của mình thực sự khiến mẹ buồn.

Người mẹ bao năm qua ngậm đắng nuốt cay vì cô thực sự cảm thấy quá thất vọng.

Thời gian phỏng vấn là một tuần sau nhưng Trang Tiêu Đình vẫn không biết phải làm sao vì thế chỉ có thể thương lượng với anh trai.
So với cha mẹ thì thái độ của Trang Đồ Nam ôn hòa hơn nhiều, “Em cứ về Tô Châu trước sau đó hai đứa tìm cách đổi công tác để được ở bên nhau.

Dù sao hai cái chân vẫn đi nhanh hơn một.”
Rồi anh lại nói một lời từ đáy lòng, “Tiêu Đình, đứng từ góc độ một người đàn ông anh muốn nói một câu.

Em không thể để Đống Triết vì em mà từ bỏ công việc ở công ty vệ sinh được.

Có lẽ hiện tại nó đồng ý nhưng tương lai thì sao? Giả sử tương lai nó hối hận thì em không gánh vác được việc này đâu, tình cảm của hai đứa cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Trang Tiêu Đình nói, “Anh, bao nhiêu bạn học của em đều xuống phía nam tìm việc, vì sao ……”
Trang Đồ Nam nói, “Vì sao ư? Ba mẹ đã nói rất rõ ràng rồi.

Em là con gái nên ba hy vọng em được ổn định, mẹ cũng hy vọng em có đường lui.”
Trang Tiêu Đình thấp giọng nói, “Anh cũng biết rồi, nếu sau khi tốt nghiệp mà không được phân về cùng một chỗ thì trên phần lớn các đôi đều chia tay.”
Trang Đồ Nam kinh ngạc nhìn Trang Tiêu Đình, “Anh còn tưởng em không biết cái này cơ đấy.


Nếu đã biết thì vì sao lúc trước em còn muốn yêu đương với Đống Triết?”
Anh nói một câu thấm thía, “Nếu chỉ vì không thể ở bên nhau mà chia tay vậy thì chia tay đi.”

Trang Tiêu Đình muốn thương lượng với Lâm Đống Triết.

Cô luôn cho rằng giữa mình và Lâm Đống Triết chẳng có gì không thể nói, dù là tâm sự thầm kín nhất cũng không ngại, những chuyện gian nan nhất cả hai cũng có thể thành thật thổ lộ.

Nhưng hiện tại cô mới biết mình sai rồi.
Đúng như Hoàng Linh nói, cô và Lâm Đống Triết đã có mâu thuẫn về lợi ích.
Ngày đó trong cơn nóng giận Trang Siêu Anh đã nói vợ chồng nhà họ Lâm bụng dạ khó lường, không để ý tới con gái ông.

Trang Tiêu Đình không biết Lâm Đống Triết có để bụng những lời này hay không.

Cô không dám tưởng tượng nếu bề ngoài anh không nói gì nhưng trong lòng lại ghi hận thì cô phải làm thế nào.
Trang Tiêu Đình không dám nghĩ, càng không dám hỏi Lâm Đống Triết về suy nghĩ trong lòng anh.
Cô thử thương lượng chuyện công việc ở Tô Châu với anh nhưng chỉ cần cô vừa mở miệng anh đã lập tức hoang mang nói, “Anh đồng ý đi Tô Châu.”
Trang Tiêu Đình để ý thấy anh nói “đi Tô Châu” chứ không phải “về Tô Châu” sau đó cô nghĩ tới những lời anh mình nói: “Em không thể bắt Đống Triết từ bỏ công việc ở công ty vệ sinh được.” Vì thế cô không thể hoàn toàn tin tưởng một câu “đồng ý từ bỏ công việc ở công ty sản phẩm vệ sinh và tới Tô Châu” của Lâm Đống Triết là thật lòng.

Mà dù hiện tại anh thật sự nghĩ thế nhưng tương lai thì sao?
Nghi ngờ và bất mãn chen giữa hai người.

Trang Tiêu Đình không thể nói chuyện với ai vì thế cô đã trộm khóc mấy ngày liền.
Một câu nói của Hoàng Linh “Mẹ quá thất vọng.

Trang Tiêu Đình, mẹ thực sự quá thất vọng về con” cứ văng vẳng trong đầu cô.

Từ nhỏ cô đã là niềm kiêu hãnh của mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ nặng lời với cô.
Khác với việc Trang Siêu Anh tức giận mắng chửi, chỉ một câu trách cứ nhẹ nhàng bâng quơ của Hoàng Linh lại khiến cô sợ hãi run rẩy.

Cô biết mẹ toàn tâm toàn ý hy sinh cho gia đình nhưng một khi bị đối phương phụ lòng bà sẽ không dễ dàng cho người ta cơ hội hàn gắn.

Với ông bà nội là thế, thậm chí với Trang Siêu Anh cũng như thế.
Trang Tiêu Đình biết rõ sự xa cách và cảnh giác của bà với chồng —— tôn trọng, ân ái chỉ là bề ngoài, còn sâu bên trong bà vẫn giữ cảnh giác khó mà vứt bỏ đối với chồng.

Cô không thể chấp nhận được việc mẹ cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng với mình như thế.
Trong lòng Trang Tiêu Đình có một cán cân đang so sánh giữa thân với sơ và giữa các lợi ích với nhau.
Công việc ổn định ở Tô Châu không nặng bằng tình cảm của cô và Lâm Đống Triết.
Công việc ổn định ở Tô Châu lại thêm những lời mắng chửi và cơn tức giận của Trang Siêu Anh vẫn nhẹ hơn tình cảm của cô và Lâm Đống Triết.
Nhưng công việc ổn định ở Tô Châu cộng thêm sự tức giận và lời mắng chửi của Trang Siêu Anh cùng sự thất vọng khổ sở của Hoàng Linh thì nặng hơn tình cảm của cô và Lâm Đống Triết!
Tám người ở một phòng ký túc xá nên Trang Tiêu Đình không dám nức nở thành tiếng.

Cô nhìn chăm chú vào ánh trăng mờ nhạt trên trần nhà và hạ quyết tâm.

Trang Tiêu Đình tìm gặp Lâm Đống Triết với hai con mắt đỏ ửng, “Ngày kia em về Tô Châu tham dự phỏng vấn.”
Lâm Đống Triết muốn nói cái gì đó nhưng chẳng biết nói gì nên chỉ đành yên lặng gật gật đầu.
Trang Tiêu Đình lại nói, “Anh em nói rất đúng, anh đừng bao giờ từ bỏ công việc ở công ty vệ sinh.

Đó là công việc rất tốt.

Hai chúng ta tạm thời…… làm việc ở hai nơi khác nhau sau đó tìm cơ hội ở bên nhau sau.”
Lâm Đống Triết lập tức an ủi cô, “Năm lớp 12 chúng ta cũng xa nhau một năm nhưng rồi vẫn thi được vào một trường và ở bên nhau đấy thôi.”
Trang Tiêu Đình thấp giọng nói, “Không phải ‘xa nhau’, chúng ta sẽ không rời xa nhau.”
 
------oOo------
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc