NỮ CHÍNH ĐỀU CÙNG NAM PHỤ

trên thảo nguyên dương quang mãnh liệt, trời xanh đến thuần túy sáng ngời, Ân Như Hứa dù chỉ là được Ốc Đột ôm chạy tới chạy lui cũng ra một thân hãn, nhưng nàng chưa bao giờ từng vui sướng như vậy, cũng là lần đầu tiên biết được hóa ra vui sướng là một chuyện đơn giản như thế.

“Nàng đói bụng sao, ta đi tìm đồ ăn cho nàng.” Ốc Đột trước kia ra cửa chưa bao giờ mang lương khô, đều là bắt được cái gì thì ăn cái đó. Nhưng lần này hắn mang theo mấy cái bánh nhân thịt mà Ô Thiên Châu làm, còn có một hồ trà sữa, là chuyên môn mang đến để lót bụng cho Ân Như Hứa. “Nàng ăn cái này trước, ta lại đi đánh mấy con thỏ.”

trên thảo nguyên những động vật nhỏ này rất nhiều, đều quen đào hang động trên mặt đất, chúng nó vô cùng nhạy bén, chấn động một chút trên mặt đất là có thể nhận thấy nguy hiểm, liền chui ngay về trong động, động dưới mặt đất vừa sâu lại khúc khủy, bình thường chui vào trong động cũng không bắt được chúng nó.

Nhưng Ốc Đột không phải người bình thường, đôi mắt hắn tốt, tài bắn cung siêu quần, cách thật xa, thoáng nhìn thấy trên mặt đất có cái gì hắn lập tức có thể bắn một mũi tên xuyên qua, ghim vật nhỏ kia lên mặt đất, so với ưng trên trời còn lanh lẹ, cảnh giác hơn.

hắn quen cửa quen nẻo đánh mấy con thỏ, đến bên dòng suối lột da rửa sạch, “Nàng xem, cái này gọi là thỏ chuột, hình dáng khó coi nhưng con màu đen này rất béo a.”

Ân Như Hứa không quá muốn nhìn loại hình ảnh này, lại có chút tò mò, trộm ngắm một cái, lại quay đầu. Lúc xem tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng lúc ăn lại rất vui vẻ, dù sao cũng thật sự ngon. Ốc Đột không hổ là ‘ dã ’ nam nhân từ nhỏ đến lớn, chiêu thức nướng thịt trên thảo nguyên phi thường thuần thục, Ân Như Hứa không chỉ được hắn cho ăn no, thậm chí căn bụng, ngồi dưới ánh mặt trời thẳng mệt rã rời, nhịn không được ngủ gật.

Ốc Đột chải áo choàng của mình lên mặt đất, để nàng nằm ở lên đó nghỉ ngơi.

“Ngủ trên này.” Cỏ tuy dẫm lên mềm, nhưng nằm trên đó lại đâm vào người, Ốc Đột không sợ cái này, nhưng công chúa thì không thế.

Ân Như Hứa bị hắn ấn ngồi lên áo choàng, vốn đang định theo bản năng chối từ một chút, kết quả vừa nằm xuống cảm thấy thực thoải mái, liền không dậy nữa. Chóp mũi đều là mùi hương của cỏ xanh cùng với ánh mặt trời, áo choàng của Ốc Đột cũng có hương vị thoải mái thanh tân, là hơi thở trên người hắn. Ân Như Hứa nhắm mắt lại nghĩ, khẳng định là hắn có tắm rửa thay quần áo tử tế.

Nàng nằm ở đó, trong chốc lát ngủ đến mơ hồ, liền không tự giác cuộn thân mình, cả người đều quấn ở trên áo choàng của Ốc Đột. Ốc Đột ngồi xổm một bên nhìn nàng ngủ, trong lòng cảm thấy thật là đáng yêu, duỗi tay sờ lông mi nàng thật dài. Nhìn thấy mí mắt Ân Như Hứa run lên, hắn vội thu hồi tay, Ân Như Hứa là cảm thấy thái dương quá chói, có chút trốn tránh mà chôn mặt vào. Ốc Đột che thái dương cho nàng, bỗng nhiên nghĩ, nếu mang nàng ra tới phơi thái dương thêm vài lần, phỏng chừng sẽ phơi đen tức phụ.

Tưởng tượng như vậy còn rất thú vị, hắn thật muốn nhìn công chúa tức phụ bị phơi đen là bộ dáng gì.

Ân Như Hứa ngủ một lát liền tỉnh, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tốt, lại khôi phục tinh thần.

Từ trước nàng ở trong vương cung, mỗi ngày cơ hồ đều ngồi khô một chỗ không nhúc nhích, trong lòng buồn bực không vui, thân thể từ trước đến nay vẫn không tốt, ăn không vào cũng không có tinh thần. Tới bộ tộc Ô Đồ không đến hai ngày, có thể ăn có thể ngủ, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.

Hai người vượt qua lưng núi, đi đồng hoa phía dưới đáy cốc. tà váy Ân Như Hứa phất rơi hoa dại xuống đầy đất, giày trên chân cũng nhiễm hoa. Ốc Đột đi theo phía sau nàng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay sờ mó phía dưới bụi hoa, bắt được một con vật màu xám lông xù xù dày nặng.

“Khiếu Khiếu, nàng xem đây là cái gì?”

Ân Như Hứa nghe tiếng quay đầu, phát hiện trong tay hắn bắt lấy cái lỗ tai, cái đuôi ngắn ngủn, thịt chắc nịch…… Thứ gì?

“Đây là chuột đất, chúng ta còn gọi là chuột lười.” Ốc Đột quơ quơ cụ lông béo phì trong tay, trong tiếng nó kêu chi chi giảng giải tập tính thứ này với Ân Như Hứa.

Ân Như Hứa nhìn hai cái răng trong miệng chuột lười, duỗi tay muốn sờ sờ, lại sợ nó cắn. Ốc Đột đã nhìn ra, một tay ấn gáy chuột lười lên mặt đất, kéo tay Ân Như Hứa để nàng tùy tiện sờ.

Con người hắn này thật sự thần kỳ, thảo nguyên phảng phất chính là nhà hắn, hắn biết nơi nào có cái gì, thậm chí biết nơi nào có động chuột lười và thỏ chuột, biết nào có rễ cỏ ngọt nuôi súc vật.

Thấy Ân Như Hứa cảm thấy hứng thú với thứ này, hắn liền mang theo Ân Như Hứa đào hết một đám động chuột lười chung quanh. Bởi vì ăn no, hắn cũng không làm cái gì với đám chuột lười này, chỉ kéo từng con từ trong động ra cho công chúa sờ hai lượt. Động tác hắn thuần thục, hai mắt quan sát một cái, liền biết bên trong có chuột lười hay không, bàn tay mò xuống là có thể nghe thấy phía dưới tiếng chuột lười kêu truyền đến. Cơ bản là không thất bại, ra tay là có thể bắt được một con, có đôi khi còn là hai con, vừa thấy liền biết đã làm không ít loại chuyện này.

Làm Ân Như Hứa sờ đủ rồi, hắn lại buông tay ra, đám chuột lười chịu no kinh hách vội rối rít chạy trốn thật nhanh, chui về trong động.

Ở bên ngoài chơi một ngày, cuối cùng trước ban đêm Ốc Đột mang theo người kịp trở về, tốt xấu cũng để Ân Như Hứa ăn cơm chiều Ô Thiên Châu riêng chuẩn bị cho nàng.

Ân Như Hứa vừa ăn, vừa nghe các cung nữ lải nhải mà nhỏ giọng oán giận cùng lo lắng. Ngày hôm nay ở bên ngoài nàng cơ hồ đều cười, nhưng sau khi trở về, bị một đám cung nữ vây quanh đại kinh tiểu quái gỡ tóc chải vuốt một lần nữa, lại thay váy áo, nàng liền không lên tiếng, chỉ vào lúc ăn xong rồi nói với các nàng: “Về sau, các ngươi không cần luôn vây quanh ta, có thể đi giúp Ô Thiên Châu làm việc.”

Các cung nữ phát hiện, công chúa mới đi ra ngoài một ngày, hình như đã bị nghiêng lệch.

“Khiếu Khiếu!” Mới từ bên hồ tắm rửa xong, tóc còn nhỏ nước, Ốc Đột ở bên ngoài lều lớn gọi nàng, “đi lều lớn của ta a, cho nàng xem bảo bối!”

Các cung nữ: “……”

Ân Như Hứa đi theo Ốc Đột tới lều lớn của hắn, lều lớn sạch sẽ ngoài dự đoán, tuy rằng đồ vật chất thật sự nhiều, tràn ngập hơi thở cuộc sống, nhưng tạp mà không loạn. Ánh mắt Ân Như Hứa lập tức bị hấp dẫn bởi tấm da gấu màu trắng vắt trên giá. Đó là một tấm da gấu hoàn chỉnh, rất lớn, nàng nhìn là có thể tưởng tượng con gấu này lúc còn sống có bao nhiêu đáng sợ.

“Đó là gấu ta đánh ở Tuyết sơn, mùa đông trải ra ngủ thực ấm áp, bên này còn có hai miếng da sói, nàng mau tới xem.” Ốc Đột lục tung tìm cho nàng đám da lông mấy năm nay hắn đánh được.

Bộ tộc Ô Đồ bọn họ, vào đông sẽ vô cùng rét lạnh, nếu không có da lông chống lạnh, rất khó chịu đựng trời đông giá rét. Trong tộc dũng sĩ phần lớn đều là thợ săn gioit, mỗi năm mùa thu sẽ đi săn thú, đánh da lông về có thể đổi cho thương đội lấy muối và lá trà, cùng với các thương phẩm khác.

Ốc Đột nơi này chỉ để lại thứ tốt nhất, tuy rằng như vậy, cũng đắp thành ba đống to, “Đó đều cho nàng, đến lúc trời lạnh bảo Ô Thiên Châu làm quần áo, như vậy mùa đông nàng sẽ không lạnh.” hắn lấy ra những thứ tốt nhất, hào phóng mà đưa cho Ân Như Hứa.

Ân Như Hứa chưa từng thiếu da lông để dùng, nhưng đó là Ốc Đột tự tay săn được, trong đó có một ít thứ quý hiếm nàng cũng chưa từng thấy.

Hai người xem da lông xong, dọn dẹp một chút nằm xuống, trong lòng Ân Như Hứa khó tránh khỏi khẩn trương, nhớ tới lúc trước Ốc Đột nói, liền hỏi hắn: “Chàng bảo cho ta xem bảo bối, chính là những da lông đó sao?”

Ốc Đột bỗng nhiên ngồi dậy, “Sách, đã quên, chờ.” hắn bước đến góc lều lớn, chui đầu vào trong rương tìm kiếm, lấy ra cái hộp gỗ cũ, lại từ bên trong lấy ra một cái nanh sói.

Nanh sói bên trên đục lỗ, dùng dây thừng đeo lên, mặt ngoài bóng loáng, nhìn qua như là vật để bên người, bị vuốt ve vô số lần.

“Đây là cái nanh của con sói đầu tiên ta săn đệ được, ta đeo thật lâu, vu sư trong tộc nói đeo loại nanh sói này có thể trừ tà, có thể phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh, không bị ác mộng.” hắn buộc nanh sói lên cổ Ân Như Hứa, “Ta nghe thấy mấy cung nữ của nàng nói chuyện, nói lúc trước nàng vẫn luôn ngủ không ngon, mang cái này là có thể ngủ ngon.”

hắn cho nàng mang hảo, thò lại gần dùng sức hôn hạ cái trán của nàng, phát ra bá mà một tiếng. một chút đều không giống một người nam nhân hôn một cái nữ nhân.

Ân Như Hứa sờ sờ đầu, cầm lấy ngực nanh sói, “Kỳ thật, hai ngày này ta có thể nghỉ ngơi tốt.”

Ốc Đột: “Bị ác mộng đều là bởi vì sợ hãi gì đó, ta ở chỗ này, thứ nàng sợ hãi cũng không dám tới đây, cho nên yên tâm ngủ, nếu là không ngủ ngon, ban ngày sẽ không có tinh thần.”

Ân Như Hứa bị hắn lôi kéo ngủ lại, đợi nửa ngày, không chờ được hắn có động tác.

Ân Như Hứa:…… hắn là không biết, hay là ngượng ngùng?

Nàng nghĩ nghĩ, liền ngủ. Bởi vì ngủ sớm, tỉnh cũng rất sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng. Ân Như Hứa mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy bên cạnh một đôi mắt xanh, ở trong đêm tối nhìn chằm chằm mình, chợt bị hắn dọa sợ.

“Nàng nghỉ ngơi tốt?” Ốc Đột hỏi nàng, cũng không biết hắn đã tỉnh bao lâu.

Ân Như Hứa theo bản năng ừ một tiếng, liền cảm giác người bên cạnh cuốn chăn lại, duỗi tay ôm lấy nàng.

“Nàng thật sự nguyện ý làm thê tử của ta sao?”

Ân Như Hứa cảm giác được ngực hắn cứng rắn cùng nhiệt khí bao phủ lại, cả người đều thanh tỉnh, khẩn trương ừ một tiếng. Sau một lúc lâu, lại thử thăm dò chủ động duỗi tay ôm lấy cổ hắn, “Phải, ta nguyện ý.”

hắn không biết, nàng chờ đợi ngày này, chờ đã bao lâu. Nhiều lần như vậy, nàng trơ mắt nhìn hắn chết đi, nhìn hắn một lần lại một lần yêu nàng, lại vĩnh viễn không có cách nào đáp lại hắn. Ở trong thế giới vĩnh viễn bất biến của nàng, hắn cũng bất biến là chuyện làm nàng tan nát cõi lòng nhất.

Lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng nghĩ nàng phải nói với người nam nhân này: “không cần yêu ta nữa” hoặc là “Ta nguyện ý, dẫn ta đi”, nhưng cái gì nàng cũng không làm được.

Trong lòng nàng có loại sợ hãi, cảm thấy thế giới này có lẽ chỉ là thời gian ngắn ngủi trộm được, nếu thật như vậy, nàng hy vọng vào giờ phút này, vì người nam nhân trước mặt này, yêu vĩnh sinh vĩnh thế, tìm một kết quả.

…………

Ân Như Hứa đến khuya mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền phát hiện Ốc Đột lại ngồi ở mép giường. hắn ngồi nghiêng, một cái chân dài duỗi thẳng, bên trên đắp một miếng da, trong tay cũng cầm một miếng da màu nâu, một cái tay khác cầm một đồ vật nhỏ dường như là cục đá, chà lau ở mặt ngoài miếng da kia.

“Chàng đang làm cái gì?” Ân Như Hứa kéo chăn.

Ốc Đột ném xuống miếng da trong tay, cúi người thò qua cọ cọ ở trên mặt nàng, lúc này mới nói: “Đánh hai miếng da, làm giày cho nàng, làm loại giày này, đi vào đặc biệt thoải mái.”

Ân Như Hứa kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lấy một đôi mắt nhìn hắn, “Bên ngoài thực náo nhiệt, làm sao vậy?”

Ốc Đột nhặt da lên tiếp tục đánh, chỉ không cnf nghiêm túc như vừa rồi, đôi mắt thường thường nhìn nàng, cũng không để ý đến động tĩnh bên ngoài, thuận miệng nói: “Có thương đội tới đây, đang đổi đồ vật.”

“Khiếu Khiếu, nàng vào ở trong vương trướng của ta đi?” hắn chỉ muốn Ân Như Hứa đáp ứng việc này.

Ân Như Hứa hơi hơi hé miệng, lúc này bên ngoài lều lớn có người kêu: “Tộc trưởng! Thương đội tìm ngươi đó!”

Ốc Đột sách một tiếng, buông miếng da trong tay, không đi ra ngoài ngay, mà là bế chăn cuộn Ân Như Hứa lên, dùng sức ôm hai lượt, xoa tóc và bóp mặt nàng một phen, nói: “Chờ ta trở lại rồi nói.” Sau đó mới bước nhanh ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc