NỮ CHỦ HẮC BANG VÔ TÌNH


Sáng hôm sau, Lãnh Quân cũng vừa làm xong việc mà quay về.

Khi anh ta vừa bước vào cửa sòng bạc, liền thấy Thời Luân và cả đám thuộc hạ ăn mặc xộc xệch từ trên lầu bước xuống.
Theo lẽ hiển nhiên, Lãnh Quân liền biết đến chào cậu cả một tiếng rồi hỏi thăm vài câu:" anh Luân, đêm qua chơi với ai mà nhìn anh vui vẻ vậy?"
Thời Luân liền quay sang vỗ vai Lãnh Quân, vẻ mặt cực kì hài lòng nhìn anh ta rồi đáp:" lính của mày được lắm, rất ngon miệng! Lại còn là dáng vẻ trên giường mà tao thích nhất nữa, liên tục van xin tao ngừng lại "
Lãnh Quân không hiểu lời anh ta nói, lính của mình.

Làm gì có ai chứ? Có khi nào anh ta đổi khẩu vị chuyển sang chơi cùng giới không? Nhưng anh cũng không để tâm đến là mấy.
" thôi đi, tao về Thời gia đây.

Ngày mốt mày nhớ đến đấy!"
Thời Luân dứt lời liền cùng đám đàn em rời đi, lúc này Lãnh Quân mới suy nghĩ lời mà anh ta nói.

Liền nhớ đến chuyện Tử Yên cũng đang sống ở đây.
Lãnh Quân lòng đầy sự lo lắng, liền vội vã chạy lên phòng tìm cô.

Theo như anh đã đoán, cô ấy không có trong phòng của mình.

Sau đó anh vội vã chạy đi khắp nơi ở sảnh sau sòng bạc để tìm kiếm.

Thấy cánh cửa phòng thượng hạng của Thời Luân đang mở.

Lòng anh ấy chỉ nghĩ đến một điều " làm ơn, cô ấy đừng ở trong đó "
Nhưng khi vừa bước đến, anh đã nhìn thấy bóng dáng của cô ở dưới sàn.

Trên người chỉ phủ một tấm chăn.

Cô ấy bất động nằm dưới đất giống như một cái xác khô vậy.
Lãnh Quân từ từ bước vào trong, tâm trạng cực kì khó chịu.

Sau đó tiến gần đến chỗ cô mà gọi:"Tử Yên "
Anh lại tiếng gần hơn, chỉ nhìn thấy tay cô đã nhuộm đầy máu.

Ánh mắt vô hồn nắm chặt con dao trong lòng.Đôi môi trắng bệt khô nức nẻ, khóe mắt còn động lại một chút nước.
Cơ thể của cô ấy, khắp người đều toàn là những vết bầm tím.

Tấm lưng trắng trẻo kia còn để lại những vết hằng bởi dây trói đêm qua, chưa kể còn những vết thương bị tác động vật lý lên khắp người.
Lãnh Quân không biết nên an ủi thể nào, anh liền vội lấy con dao ra.

Nắm lấy đôi tay đang nắm rất chặt kia, mà ôm cô vào lòng.

Tử Yên không phản ứng, ánh mắt vẫn vô hồn.

Không nói gì, không làm gì cả.

Cô ấy để cho anh ôm, mặc cho bản thân chỉ phủ quanh một tấm chăn.

Cô ấy còn gì đâu đến mất chứ, tại sao lại sợ nữa.
Lãnh Quân rất sợ thái độ của cô ấy hiện tại, nên liền an ủi:" Tử Yên, tôi xin lỗi, giá như tôi về sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không thế này!"
Tử Yên có phản ứng rồi, cô ấy rất giận vì anh ấy không đến.

Cố dùng sức thế nào cũng không thể đẩy Lãnh Quân ra bởi vì cô ấy vốn không còn sức nữa.
Lãnh Quân lại càng ôm chặt hơn mà nói:" Tử Yên đừng như vậy mà!"

Tử Yên chỉ biết cười, nụ cười chua sót.

Nước mắt lại tiếp tục rơi.

Đôi môi mấp máy không thể thốt nên lời.
" tôi hứa, lần sau nhất định sẽ trông chừng cô.

Không để chuyện này xảy ra nữa "
Thật sự thì Lãnh Quân rất hối hận, nếu như anh đem theo cô cùng đi làm việc thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Tử Yên dựa vào người anh, gương mặt trắng bệch không một chút sức sống.

Thì thào vài câu:" xin lỗi có ích sao? Hứa có ích sao? Mọi chuyện đã thế này rồi, tôi làm được nữa đây.

"
" anh đã quay lại, nhưng không đúng lúc "
" cô muốn thế nào?"
Tử Yên lại kích động, cô ấy liền đưa ánh mắt vô hồn của bản thân hình anh.

Sau đó cười lớn rồi dần giận dữ lớn giọng nói:" tôi muốn trả thù, tôi muốn giết hết tức cả bọn chúng.

Tôi muốn đâm vào người bọn chúng một nhát.

Nhưng tôi không làm được.


Bởi vì bây giờ tôi thật dơ bẩn, một đêm tôi bị đến tám tên cầm thú hành hạ.

Những vết bầm tím trên người tôi, mùi cơ thể của bọn chúng thật sự kinh tởm.

Tôi hận, tôi hận tại sao mình không thể giết bọn chúng.

Bởi vì tên cầm đầu là Thời Luân, là cậu cả của Thời Thiên Hành"
Lãnh Quân lại ôm chặt cô vào lòng rồi bảo:" đừng nghĩ nữa Tử Yên, mọi chuyện qua rồi.

Bây giờ cô chỉ cần nghỉ ngơi cho thật khỏe là được, sau này cô đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ bảo vệ cô "
Tử Yên đưa mắt nhìn thẳng vào mắt anh rồi cười nhạt.

Cô ấy cố hết sức đứng dậy, nhưng lại không thể đứng vững.

Lãnh Quân muốn giúp nhưng cô đã ngăn cản anh lại.

Hãy để cô ấy tự làm, vấp ngã ở đâu thì đứng ở đó.
Tử Yên mặc đồ xong liền quay lưng rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc