NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Toàn thân cẩm bào màu đen, trong tay cầm cây quạt. Ngôn Tu Linh nhàm chán đi dạo ở ở trên đường. Hôm nay là tất cả mọi người đều đã có đôi có cặp, ngay cả muội muội của hắn, Thanh Liên, cũng đã nên cặp với Hạo Nguyệt. Chỉ còn lại một mình hắn, một thân một mình cô đơn. Hắn thật đúng là đáng thương, rất đáng thương mà.

Trong khi Ngôn Tu Linh đang khoan thai tự đắc đi dạo một mình, đột nhiên có một thứ mềm mại va vào trong ngực của hắn. Khi hắn ngước mắt nhìn thì trong khoảng thời gian ngắn lại mất hồn.

Thứ đụng vào ngực hắn chính là một nữ tử áo đỏ. Một thân hồng y ngạo nghễ, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, nhưng không tính là xuất chúng vì đối người với thường thấy mỹ nữ như Ngôn Tu Linh mà nói, gương mặt này cùng lắm cũng chỉ là là trung thượng, một vẻ đẹp thùy mị mà thôi.

Điều mà làm cho Ngôn Tu Linh ngây ngẩn chính là một đôi mắt màu tím của cô gái này. Trong con ngươi của nàng còn mang theo một dòng linh khí, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, thế nhưng lại có thể làm cho hắn mất hồn.

Đợi đến khi phản ứng kịp, thì nàng ta đã đi xa. Lúc mà Ngôn Tu Linh phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra túi tiền của mình đã bị trộm đi mất rồi, nhếch miệng lên một nụ cười đùa giỡn, hắn thế mà lại bị ăn trộm đồ vật trên người.

Mặc dù mới vừa rồi hắn bị tròng mắt của cô gái làm cho nhất thời hoảng hốt, nhưng mà có thể trộm đồ trên người hắn đi, tuyệt đối không đơn giản.

Nghe nói trên giang hồ gần đây nổi lên một đạo thần. Trộm vật chưa từng có thất bại, hơn nữa người đó còn có khinh công cao tuyệt và có một đôi mắt màu tím.

Xem ra chính là cô gái vừa rồi kia, không cần nghi ngờ gì thêm.

Nụ cười khóe miệng sâu hơn, Ngôn Tu Linh nghĩ thầm, đạo thần sao? Nữ nhân, chọc phải ta, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!

---   Hết   ---

Bình luận

Truyện đang đọc