NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Lại nghĩ đến đoạn thời gian gần đây cháu gái cùng Vu Hi và Địch Quân Thịnh chơi với nhau rất vui vẻ, Giản lão gia tử cảm thấy hai cái người bọn họ cùng đi chúc mừng Giản Nhất Lăng đạt vị trí thứ nhất trong cuộc thi cũng hợp tình hợp lý.

Thời điểm buổi chiều, mọi người đã đến được sơn trang suối nước nóng.

Sơn trang suối nước nóng ở ngay lưng chừng núi, có độ cao nhất định so với mặt biển, nơi này rừng cây rậm rạp, hoàn cảnh tuyệt đẹp, là nơi để nghỉ dưỡng và thư giãn vào mùa đông rất tốt.

Trừ bỏ lão gia tử cùng lão phu nhân thì mấy người trẻ tuổi còn lại đều đi suối nước nóng lộ thiên ngâm mình.

Bên nữ chỉ có một mình Giản Nhất Lăng;

Bên nam có Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp, Vu Hi cùng Địch Quân Thịnh bốn người.

Giản Duẫn Mạch không có thích loại náo nhiệt này.

Trong mấy người, Giản Vũ Mân là lớn tuổi nhất, Giản Vũ Tiệp là nhỏ tuổi nhất.

Bốn cái nam nhân dáng người đều thực không tồi, đặc biệt là Giản Vũ Mân cùng Địch Quân Thịnh, vân da rõ ràng, có thịt có cơ, nhưng lại không có cảm giác đột ngột dọa người.

Tầm mắt Giản Vũ Mân ở trên người Địch Quân Thịnh ngừng vài giây, sau đó không phục mà hừ hừ.

Giản Vũ Tiệp trộm nhìn thoáng qua dáng người của mấy người, bỗng nhiên cảm thấy chính mình cũng nên bớt chút thời giờ đi luyện tập cơ bắp, bằng không về sau căn bản đoạt không được muội muội.

Vu Hi phát hiện Giản Vũ Tiệp mất mát, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Tiểu Vũ Tiệp, đừng khổ sở, không nhất định phải cùng các ca ca so da thịt, cậu cũng có ưu điểm thuộc về chính mình!"

"Cái ưu điểm gì?" Giản Vũ Tiệp thực nghiêm túc mà chờ Vu Hi trả lời.

"Dễ khi dễ." Vu Hi cách ra một chút.

Giản Vũ Tiệp mặt trầm xuống, cậu liền biết không nên tin tưởng Vu Hi nói.

Giản Vũ Mân bắt được cơ hội cũng không quên trêu chọc em trai của mình, "Vũ Tiệp a, em xem em gầy như thế này, coi chừng về sau không tìm được bạn gái đâu!"

Giản Vũ Tiệp cũng không chịu thua, "Anh họ Dật Hành không có ở đây, nếu có anh ấy ở đây, các anh thì tính làm gì?"

"Khụ khụ, đừng nhắc đến anh ấy được không? Hiện tại cũng chỉ có chúng ta mấy người thôi?" Giản Vũ Mân lập tức tìm lý do cho chính mình, "Ai không có việc gì đi cùng so với cái quái vật kia?"

Cùng so sánh dáng người với Giản Dật Hành, Giản Vũ Mân bọn họ liền có vẻ thon gầy!

Tên kia từ nhỏ đã luyện taekwondo và triệt quyền đạo, đã giành rất nhiều giải thưởng.

Cùng so cơ bắp trên người của anh ta, bọn họ mấy người đều là cặn bã.

"Vậy sao các anh lại so sánh với em." Giản Vũ Tiệp tức giận mà nói thầm.

Anh trai cũng chỉ biết khi dễ anh! Hừ, chờ anh cùng đến độ tuổi của anh ấy mà xem, xem anh có luyện ra một thân cơ bắp rồi tới ngược anh ấy không!

Vu Hi đề nghị, "Các ngươi chính mình so làm gì, không bằng để Nhất Lăng muội tử tới xem các ngươi, bình chọn ra ai có dáng người tốt nhất."

"Không thể!" Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp cùng kêu lên nói.

Vừa mới rồi hai anh em còn tranh cãi với nhau, giờ đối mặt với đề nghị của Vu Hi phản ứng thập phần nhất trí.

"Sao lại có thể để Nhất Lăng muội muội nhìn thấy dáng người của thằng nhóc được?" Giản Vũ Mân ngữ khí thập phần nghiêm túc.

"Đúng vậy! Tuyệt đối không thể! Để nhìn mấy người các anh cũng không được!" Giản Vũ Tiệp tán thành.

"Nhưng mà.." Vu Hi quay đầu nhìn về phía Địch Quân Thịnh, "Nhất Lăng muội tử đã nhìn qua Thịnh gia."

Lời vừa nói ra, Giản Vũ Mân và Giản Vũ Tiệp hai anh em sắc mặt "Xoát" mà một chút thay đổi.

Địch Quân Thịnh lập tức nhận được hai đạo ánh mắt nhịn không được muốn đem anh ấy đi lăng trì.

Hai người đối với Địch Quân Thịnh trợn mắt giận dữ.

Địch Quân Thịnh dựa lưng vào những tảng đá trên bờ, bộ dáng nhàn nhã thản nhiên.

Đối mặt với ánh mắt giận dữ của anh em Giản gia, Địch Quân Thịnh khóe miệng hơi hơi cong lên, thoạt nhìn có chút đắc ý, đồng thời cũng có chút thiếu đánh.

Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngại với thân phận đối phương, không thể trực tiếp động thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc