"Ân." Giản Nhất Lăng trả lời, trên khuôn mặt nhỏ non nớt không có biểu tình dư thừa, một bộ dáng thực công thức hóa.
Thoạt nhìn phong khinh vân đạm, đối với cái gì cũng đều không quá để ý.
Đối mặt Tần Thế Hiên một người Tần gia quyền quý đến từ kinh thành, không có biểu hiện ra nửa điểm muốn trèo cao.
Ngày đó Tần Du Phàm gặp được Giản Nhất Lăng tại Vu gia chính là cái dạng này.
Nếu không phải ngày đó trong tay cô đem theo "Hộp cơm tình yêu" cho Địch Quân Thịnh, Tần Du Phàm cũng muốn thiếu chút nữa cho rằng đây là muội tử ngốc manh vô tâm cơ nhuyễn.
Hơn phân nửa không phải đối với người quyền quý đến từ kinh thành không có hứng thú, mà là tôn tiểu Phật cô chướng mắt Tần Thế Hiên, cô coi trọng chính là Địch thiếu tôn đại Phật kia.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy ba mẹ cô, cô không cùng bọn họ tới sao?" Tần Thế Hiên quan tâm nói.
Giản Nhất Lăng cũng không biết Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn cũng tới cuộc họp báo hôm nay.
Giản Nhất Lăng nhìn phía bên trong, quả nhiên thấy được Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn.
Hai vợ chồng đang cùng mấy người quen biết nói chuyện với nhau.
Đang nghĩ ngợi tới gặp hay đi qua luôn, Lương lão tiên sinh đã lại đây trước.
Lương lão tiên sinh đã cử người ra cửa cuộc họp báo, thấy Giản Nhất Lăng tới liền thông báo cho ông biết.
"Lương lão." Nhìn thấy Lương lão lại đây, Tần Thế Hiên khách khách khí khí đi về phía ông chào hỏi.
Lão tiên sinh địa vị trên cao, cho dù là anh họ của ông cũng phải nhường ông ấy ba phần.
Lương lão tiên sinh lại lướt qua Tần Thế Hiên cùng Tần Du Phàm, đi thẳng đến Giản Nhất Lăng.
"Cô nhưng xem như là tới rồi."
Lương lão tiên sinh mỉm cười, ngữ khí ba phần oán trách ba phần bất đắc dĩ.
"Ân." Giản Nhất Lăng lên tiếng, sau đó bổ sung giải thích một câu, "Có chút bận."
Giản Nhất Lăng nói có chút bận, người bên cạnh nghe lại cảm thấy đứa nhỏ này không biết tốt xấu.
Tần Du Phàm cười nhạo, cô thì bận cái gì? Bận rộn ở nhà cô đưa hộp cơm tình yêu cho Địch thiếu ở cách vách sao?
Ngay cả Tần Thế Hiên đều nhịn không được nhíu mày.
Ông xác thật nghe nói qua, Giản tiểu thư cùng Lương lão tiên sinh có quen biết nhau, nhưng mặc kệ quen biết như thế nào, nói chuyện như vậy cùng với Lương lão đều là không quá thích hợp.
Lương lão thân phận địa vị đặt ở nơi đó.
Lời này nói ra, không khỏi có điểm quá không biết điều.
Người ở bên cạnh nhìn thấy một màn này đều cảm thấy Giản gia tiểu thư này có chút không coi ai ra gì.
Trước đây cô đối những người khác vô lễ còn chưa tính.
Nhưng ở trước mặt người này là Lương lão tiên sinh, ngay cả ba mẹ cô gặp cũng đều phải cung cung kính kính, cô thế nhưng vô lễ như vậy, thật là bị Giản gia làm cho hư rồi.
Lương lão tiên sinh lại không có không cao hứng, ông nhìn về Giản Nhất Lăng với ánh mắt như cũ hiền từ hòa ái.
Lúc này Giản Thư Hình bọn họ cũng chú ý tới tình huống ở cửa bên này, Ôn Noãn một đường chạy chậm lại đây.
"Tiểu Lăng?" Nhìn thấy Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn ánh mắt chuyển sang ôn nhu.
Hiện tại con gái không cùng ở với bà, bà muốn thấy mặt con gái còn phải mỗi tuần tìm lý do chạy về nhà cũ.
Mà cho dù tới nhà cũ rồi, thời gian có thể ở bên nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Ân." Giản Nhất Lăng nhẹ giọng đáp lại.
Giản Thư Hình nhìn con gái xa cách, trong lòng liền khống chế không được mà đau.
Tiểu nha đầu không hề thân cận với bọn họ.
Sau đó thì Hà Yến cũng nhìn thấy Giản Nhất Lăng, cười hỏi cô, "Tiểu Lăng như thế nào cũng đến đây? Là tự mình lại đây sao?"
"Là tôi mời cô ấy tới."
Không đợi Giản Nhất Lăng mở miệng, Lương lão tiên sinh liền trước một bước trả lời.
Thái độ này của Lương lão tiên sinh giống như bao che cho con, thực sự làm người chung quanh ngoài ý muốn.
Giản gia đại tiểu thư này thoạt nhìn tính tình không mấy tốt, như thế nào lại khiến Lương lão tiên sinh đối đãi với cô hiền lành khoan dung như vậy?
"Đa tạ Lương lão mời con gái nhỏ của tôi, con bé thật may mắn mới được Lương lão yêu thương, đúng là vinh hạnh của con bé." Giản Thư Hình thay mặt con gái cảm ơn.