NỮ THẦN TRỞ VỀ

Mới ăn xong chén cháo, điện thoại của Trương Thanh Vân gọi tới.

"Ninh Tây, chuyện tối hôm qua ở bãi đậu xe có người chụp ảnh đăng lên mạng, "

Giọng nói Trương Thanh Vân có chút nghiêm trọng.

"Hơn nữa người này chỉ đăng hình Tưởng Vân thừa dịp Thường tiên sinh không chú ý ôm lấy anh ấy, hiện tại ở trên mạng đều nói Thường tiên sinh bắt cá hai tay, chuyện này chúng ta đơn phương làm sáng tỏ khả năng không dễ dàng, cần Thường tiên sinh cùng nhau ra mặt."

Cũng không trách đám bạn trên mạng tin tưởng chuyện này, thật sự là vị kia chụp hình lấy góc độ rất tốt, nếu như hắn không ở hiện trường, chỉ sợ cũng cho rằng Thường Thời Quy bắt cá hai tay.

"Em biết rồi, "

Ninh Tây nghiêng đầu liếc mắt Thường Thời Quy đang bóp eo cho mình.

"Em sẽ nói việc này với anh ấy."

Thường Thời Quy chú ý tới vẻ mặt không tốt của Ninh Tây, hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Có người đăng lên mạng hình Tưởng Vân ôm anh đăng lên mạng, "

Ninh Tây cúp điện thoại, nhanh chóng tìm được cái blog đăng hình kia, lúc này bình luận đã hơn năm vạn.

Có người nói Thường Thời Quy bắt cá hai tay, cũng có người mắng Tưởng Vân là tiểu tam, nhưng cũng có rất nhiều người cười nhạo mộng bước chân vào nhà giàu của Ninh Tây đã vỡ nát, cũng có người trào phúng Ninh Tây tối hôm qua mới trải qua ân ái, sáng hôm nay đã bị người ta tạt một gáo nước lạnh.

Những bình luận này Thường Thời Quy cũng nhìn thấy, hắn lấy điện thoại vào blog của mình, phát hiện đầy những tin nhắn mắng hắn là đàn ông khốn nạn vô lại, cười khổ:

"Người hâm mộ rất bảo vệ em. "

Ninh Tây cười cười:

"Đúng vậy, bọn họ đều là tiểu thiên sứ của em đấy."

Thường Thời Quy bật cười, lắc đầu, sau đó nói:

"Chuyện này anh sẽ giải thích rõ ràng, sẽ không để cho em chịu ủy khuất."

"Việc này nếu giải thích rõ ràng, thì sẽ có người khác chịu ủy khuất, "

Ninh Tây nhướng đuôi lông mày, trong giọng nói mang theo chút trào phúng. Cô không phải người ngu, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tại sao người chụp hình chỉ chụp hình Tưởng Vân ôm Thường Thời Quy, còn lại thì không chụp.

Chân tướng chỉ có thể là Tưởng Vân sắp xếp việc này.

Ninh Tây trực tiếp đăng một cái blog, giọng điệu cực kỳ không khách khí.

Ninh Tây v: Tối hôm qua còn có rất nhiều người có mặt ở đó, chủ blog sao không đem ảnh chụp toàn bộ sự việc đăng lên? Tôi cũng có mặt chứng kiến mọi việc, nhưng chủ blog chắc không biết chuyện đầu đuôi, thật sự là tiếc nuối.

Đám người trên mạng đều không chê chuyện náo nhiệt chưa đủ lớn, Ninh Tây là người trong cuộc lại đứng ra nói chuyện, bọn họ có chút hưng phấn hóng chuyện. Bởi vì nếu là người khác, người trong cuộc mà mở miệng giải t đều là phương pháp ngu xuẩn nhất. Từ trước tới giờ Ninh Tây đều xử lý mọi việc đều có vẻ khác thường như thế.

Nhưng cái blog của Ninh Tây vừa đăng, không ít người đã nhìn ra đầu mối, nếu như Ninh Tây cũng ở đó nhìn thấy mọi việc, như vậy sự việc khả năng là không giống như lời nói của người đăng hình lên, nhưng rõ ràng hình chụp Tưởng Vân ôm lấy Thường Thời Quy cũng không phải giả, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Trong lúc đám người trên mạng đều đối với chuyện này rất hiếu kỳ, Tưởng gia lại gọi điện thoại tới di động của Thường Thời Quy.

Thường Thời Quy nhìn trên màn hình điện thoại di động hiện tên người gọi, khẽ nhíu mày.

Ninh Tây liếc mắt màn hình, chỉ có một chữ: Dì.

Thấy thế, cô không nhìn nữa, chăm chú đọc bình luận trên blog.

Thường Thời Quy quay đầu lại sờ sờ nàng đỉnh đầu, trong tươi cười mang theo vài phần dung túng cùng sủng ái, sau đó ấn nút nghe máy.

"Dì ạ "

Giọng nói của Thường Thời Quy lãnh đạm, Đào Mẫn Á ở đầu dây bên kia nghe được giọng của hắn trong lòng có chút khẩn trương, nhìn chồng, sau đó đành phải nhắm mắt nói,

"Thời Quy, dì không quấy rầy con làm việc chứ?"

Dùng một tay bóp eo cho Ninh Tây, Thường Thời Quy bình thản nói:

"Không ạ, còn hôm nay không tới công ty."

"Vậy sao..."

Đào Mẫn Á lắp bắp.

"Chuyện xảy ra tối hôm qua, chú gì đều đã biết. Đứa nhỏ Tiểu Vân làm việc không suy nghĩ, không cẩn thận bị người ta chụp ảnh, còn đăng lên trên mạng. Mấy lời khó nghe trên mạng, người của Tưởng gia thật sự cũng thấy mất mặt, thật xin lỗi Ninh tiểu thư, con và Ninh tiểu thư đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với con bé."

Chân mày Thường Thời Quy nhíu chặt hơn, hắn biết ý của gì là muốn chấm dứt chuyện này, không thể chuyện bé xé ra to, Tưởng gia sẽ xấu mặt, Tưởng Vân cũng xấu mặt.

"Dì, hiện ở trên mạng ai cũng cười nhạo Ninh Tây."

Thường Thời Quy quay đầu lại nhìn Ninh Tây đang nằm lỳ ở trên giường, chẳng lẽ Ninh Tây phải thừa nhận hết tất thảy lời đồn nhảm?

"Việc này dì cũng biết vậy, nhưng Tiểu Vân lần này làm sai, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như thế này nữa, hình trên mạng bên dì sẽ nghĩ biện pháp tìm người xoá đi.

Đào Mẫn Á do dự một lát,

"Chỉ là,... Ninh tiểu thư sáng nay đăng cái blog kia, khiến không ít người hiểu lầm Tiểu Vân, con xem... Có thể nói cô ấy xoá nó đi được không. Cô ấy là bạn gái của con, cũng coi như cháu của dì, sau này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, làm lớn chuyện, mọi người cũng khó nhìn mặt nhau."

Đào Mẫn Á nói xong, không thấy Thường Thời Quy lên tiếng, bà cho rằng Thường Thời Quy đang suy nghĩ chuyện này, vì vậy rèn sắt khi còn nóng nói tiếp:

"Huống gì chuyện như vậy đăng lên mạng, vài ngày sau sẽ không có người nào nhắc lại nữa, Ninh tiểu thư làm lớn chuyện, đối với cô ấy cũng không tốt, còn nói có đúng không?

"Gì, "

Giọng nói Thường Thời Quy từ trong điện thoại truyền đến, Đào Mẫn Á cảm nhận được hơi lạnh trong đó.

"Ai cũng cần có mặt mũi, không phải làl chỉ có Tưởng Vân mới bị lời đồn đãi làm tổn thương, "

Thường Thời Quy hạ giọng càng lạnh lùng

"Nếu gì gọi chỉ để người chuyện này, còn cũng không có gì để nói."

" "Thời Quy...

Đào Mẫn Á cảm thấy không ổn, còn chưa kịp nói gì nữa thì từ điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút ngắt máy.

Bình luận

Truyện đang đọc