NƯƠNG TỬ XUNG HỶ


Ngủ đến nửa đêm, Vân Tiểu Miên bị nóng tỉnh, nắm lòng bàn tay đầy mồ hôi của Lục Thư Hàn.

Cánh tay Lục Thư Hàn nóng hổi, Vân Tiểu Miên tức khắc không còn buồn ngủ, vội vàng đưa tay xem trán Lục Thư Hàn, quả thực đã sốt lên.

Vân Tiểu Miên vội vàng bò xuống giường khoác áo ngoài, Hỉ Thước canh chừng ngoài cửa, nghe nàng nói Lục Thư Hàn lên cơn sốt, vội vàng mang nước ấm tới.
Thật ra Hỉ Thước cũng đã quá quen với việc đêm nào Lục Thư Hàn cũng phát sốt, đưa nước ấm xong liền rời đi.

Vân Tiểu Miên cũng không để bụng, vắt khăn hầu hạ bên giường Lục Thư Hàn.

Lục Thư Hàn vẫn còn ngủ, Vân Tiểu Miên chốc thì dùng khăn ấm lau, chốc lại đắp khăn lên trán, cứ thế lặp lại cho đến khi chậu nước ấm lạnh dần, Vân Tiểu Miên lại thăm chừng trán Lục Thư Hàn, cảm thấy không còn nóng như lúc đầu mới yên tâm một chút.
Nhìn thấy ngoài cửa sổ sắc trời đã hừng sáng, Vân Tiểu Miên cởi áo ngoài, nằm vào ổ chăn, ôm cánh tay Lục Thư Hàn, nhìn nàng chăm chú, sợ nàng lại xảy ra thêm chuyện gì.

Cũng may Lục Thư Hàn ngủ rất an ổn, mới vừa rồi bị sốt nhíu mày lại hiện giờ đã thả lỏng ra, Vân Tiểu Miên nhìn trong chốc lát, ngủ thiếp đi.
Lúc Lục Thư Hàn tỉnh lại, chỉ cảm thấy cánh tay bị người ta ôm chặt, cau mày nhìn thử, ra là Vân Tiểu Miên đang tựa vào người mình, còn hơi chút hoảng hốt, sửng sốt một lát mới nhớ ra hiện giờ mình đã thành thân.

Lục Thư Hàn toan rụt cánh tay về, vừa mới giật giật, Vân Tiểu Miên đã tỉnh dậy.
Vân Tiểu Miên thấy nàng tỉnh, vội vàng ngồi dậy dùng tay sờ trán nàng, thấy không còn nóng nữa mới nhẹ nhàng thở ra: “May qua may quá, hạ sốt rồi, người có muốn uống nước không?”
Lúc này Lục Thư Hàn mới nghiêng đầu thấy chậu nước và khăn ở mép giường, quay đầu lại nói: “Đêm qua ta lại bị sốt à?” Vân Tiểu Miên gật gật đầu, nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo, đi ra ngoài cửa, gọi người bưng nước ấm tới.
Hỉ Thước biết Lục Thư Hàn đã dậy, liền tiến vào giúp nàng rửa mặt, Vân Tiểu Miên thấy chỗ nàng không cần người phụ nữa, liền tự mình sang một bên rửa mặt.


Chờ Lục Thư Hàn rửa mặt xong, nước ấm nàng rót sẵn đã nguội bớt, nàng vội đưa đến trước mặt Lục Thư Hàn: “Mau uống chút nước đi, người sốt lâu như vậy chắc là khát lắm.”
Lục Thư Hàn nâng tay nàng uống một ngụm nước, lúc này đồ ăn sáng cũng đã được bưng lên.

Hỉ Thước lại theo thói quen giao những việc này lại cho Vân Tiểu Miên, dẫn theo đám người rời khỏi phòng.

Vân Tiểu Miên cũng không chút để ý, cầm chén múc một ít cháo, lại đem màn thầu và trứng gà đến bên giường Lục Thư Hàn.
Vì tình hình sức khỏe của Lục Thư Hàn, và vì đây vốn chỉ là hôn nhân xung hỉ, cho nên Lục gia cũng không tính để Vân Tiểu Miên đi kính trà, vì thế sáng nay hai người chỉ lục tục thức dậy ở yên trong phòng.
Vân Tiểu Miên dùng muỗng hớt một lớp cháo ở thành chén, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi, lại để muỗng ở gần môi thử độ ấm, cảm thấy không nóng mới đưa tới môi Lục Thư Hàn.

Lục Thư Hàn nhìn theo động tác của nàng, thấy nàng mới vừa đến một ngày đã ngốc nghếch ôm hết những việc không thuộc bổn phận của mình, cũng không làm khó dễ nàng, ngoan ngoãn ăn hết muỗng cháo kia.
Vân Tiểu Miên lại múc thêm một muỗng cháo, thổi nhè nhẹ.

Lục Thư Hàn mở miệng nói: “Kỳ thật những việc này để bọn nha đầu làm là được, em cứ ăn sáng đi.” Vân Tiểu Miên đưa cháo tới bên môi Lục Thư Hàn: “Em sợ các nàng chăm sóc không tốt.”
Lục Thư Hàn ăn cháo xong, cười: “Bọn họ làm những việc này đã rất nhiều năm, sao lại chăm sóc không tốt được.

Nhưng ta xem ra, gần đây bọn họ lười biếng hẳn đi rồi đấy.”
Vốn dĩ buổi tối đều do Hỉ Thước gác đêm, nếu như nàng phát sốt cũng có một vài nha đầu ở bên hầu hạ, nhưng đêm qua nàng chẳng nghe thấy động tĩnh gì, tỉnh dậy cũng chỉ có mình Vân Tiểu Miên ngủ ở bên, nghĩ đến đêm qua lên cơn sốt chắc cũng chỉ có một mình nàng chăm sóc.
Vân Tiểu Miên nhẹ nhàng bẻ một miếng màn thầu nhỏ, đưa tới miệng Lục Thư Hàn, nàng hầu hạ qua một bữa cơm cũng đã có chút hiểu biết, đại tiểu thư này khi ăn chỉ thích ăn từng miếng nhỏ, màn thầu dĩ nhiên phải bẻ nhỏ mà ăn.


Lục Thư Hàn ăn màn thầu xong, lại chỉ chỉ cháo, Vân Tiểu Miên lại bưng cháo tới thổi nguội, đút cho Lục Thư Hàn: “Các nàng còn làm việc khác, những việc đơn giản này xin cứ để em, huống hồ bệnh tình người như vậy, người mà không để em kề cận em sẽ không yên lòng.”
Đút xong mấy muỗng cháo, Vân Tiểu Miên lại bóc trứng gà.

Lục Thư Hàn nhìn động tác thoăn thoắt của nàng, cảm thấy một mình nàng làm hết việc của bao nhiêu nha đầu mà đều đâu ra đấy, lại nhớ đến người này chỉ mới quen biết mình một ngày, thế mà lại dụng tâm đối đãi mình như vậy, liền tò mò hỏi: “Sao em lại lo cho ta như vậy?”
Vân Tiểu Miên có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, hai nàng đã thành thân, nàng lo cho nàng không phải là điều hiển nhiên sao? Nhưng Vân Tiểu Miên không hỏi như vậy, nghĩ ngợi mới đáp: “Vì người cũng đối với em rất tốt mà.”
Lục Thư Hàn nhìn thấy hết biểu hiện của nàng, lại nghe câu trả lời của nàng, thầm nghĩ trong chốc lát, nhưng không nghĩ ra mình đối tốt với nàng ở chỗ nào: “Ta có đối tốt với em sao?”
“Đương nhiên rồi!” Vân Tiểu Miên thẳng lưng, hợp tình hợp lý nói: “Người cho em xiêm y, cho em nắm tay người, còn cho em ngủ cùng nữa, tóm lại, người đối với em tốt lắm!”
Lục Thư Hàn không cho rằng mình chỉ thuận miệng nói mấy câu lại là đối tốt với nàng, có điều thấy dáng vẻ nàng đơn thuần đáng yêu, khó tránh khỏi mềm lòng.

Tuy rằng nàng có huynh trưởng có ấu đệ, nhưng tóm lại nam nữ hữu biệt, tình cảm với bọn họ tuy rằng gắn bó nhưng dù sao cũng khác với nữ tử.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có thêm tỷ muội thì sẽ thế nào, nhưng nhìn Vân Tiểu Miên trước mặt lại đột nhiên nảy ra ý định này, nếu như có một muội muội, thì nên giống như Vân Tiểu Miên vậy, lo lắng cho mình, săn sóc mình cẩn thận.
Lục Thư Hàn nghĩ như vậy, vươn tay xoa đầu Vân Tiểu Miên, bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, khác với cảm giác sờ đầu đệ đệ, nhịn không được cười cười.

Vân Tiểu Miên vốn còn hơi kinh ngạc, sao đang êm đẹp đột nhiên lại động tay, thế là nghiêng đầu nhìn thử, thấy Lục Thư Hàn cười ôn nhu, trong lòng nhảy dựng, trên mặt không hiểu sao lại nóng lên.
Lục Thư Hàn thấy nàng như thế càng cảm thấy nàng đáng yêu, nhìn thoáng qua trứng gà trong tay nàng: “Trứng gà sắp lạnh tanh rồi.” Vân Tiểu Miên phục hồi tinh thần, vội bẻ trứng gà ra, đút cho Lục Thư Hàn.

Lục Thư Hàn há miệng ăn, hoàn toàn không cảm thấy “muội muội” đút nàng ăn thì có gì không ổn.
Hai người ăn sáng, uống thuốc xong, Lục Thư Hàn chủ động đề nghị Vân Tiểu Miên đỡ nàng ra sân đi dạo một vòng.


Vân Tiểu Miên đương nhiên vui sướng, trong lòng càng cảm thấy Lục Thư Hàn tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn muốn đối tốt với nàng, từ hôm nàng được gả vào đây vẫn chưa có dịp ra khỏi cửa, phong cảnh bên ngoài phòng ra sao nàng cũng không biết.
Không có bọn nha đầu đi theo, nếu nói Vân Tiểu Miên đỡ Lục Thư Hàn đi, chi bằng nói Lục Thư Hàn kéo Vân Tiểu Miên lại, Vân Tiểu Miên lạ lẫm nhìn đông nhìn tây, nếu không phải bị Lục Thư Hàn níu kéo, chỉ e nàng đã bỏ Lục Thư Hàn lại tự mình đi dạo trong sân.

Lục Thư Hàn thấy nàng vui sướng, trong lòng cũng cao hứng theo: “Viện này là của ta, em cứ yên tâm, ở đây sẽ không ai dám ức hiếp em.

Lát nữa em hãy chọn lấy một gian mình thích mà ở, ta sẽ tìm cho em một đứa nha đầu.”
Vân Tiểu Miên kinh ngạc nhìn nàng: “Em không ở chung với người sao?” Lục Thư Hàn đương nhiên không biết suy nghĩ của Vân Tiểu Miên, ở trong thôn, hai vợ chồng đều ở chung một phòng, lại càng không biết tuy nàng chỉ xem Vân Tiểu Miên là muội muội nhưng Vân Tiểu Miên lại cho rằng hai nàng là phu thê.
Lục Thư Hàn chỉ cho rằng Vân Tiểu Miên nói như vậy là vì muốn tiện chăm sóc nàng, trong lòng hơi cảm động: “Em muốn ở chung với ta cũng được, cứ ở tạm.

Chờ em ở chán rồi, lại chọn phòng mà ở.” Vân Tiểu Miên vội giữ chặt tay nàng: “Em sẽ không chán.”
Lục Thư Hàn cười, chưa kịp nói gì đã khụ nhẹ hai tiếng, Vân Tiểu Miên thu lòng ham chơi, kéo nàng về hướng phòng: “Hôm nay đi đủ rồi, bây giờ về nghỉ ngơi một chút, ngày mai người hẵn dẫn em đi dạo tiếp nhé!”
Sau bữa cơm trưa, Vân Tiểu Miên dỗ Lục Thư Hàn uống thuốc xong.

Lục phu nhân lại đến thăm, Vân Tiểu Miên vừa nhìn thấy Lục phu nhân, tức khắc hiểu ra một ít, nàng gả đến đây bất quá là xung hỉ mà thôi, sáng nay chưa từng gọi nàng đi qua kính trà, cả xưng hô cũng không đổi, nghĩ đến cái gọi là tình nghĩa phu thê chắc cũng chỉ có mình đơn phương tình nguyện.
Vân Tiểu Miên nghĩ như vậy, học theo bộ điệu Hỉ Thước hành lễ với Lục phu nhân, gọi một tiếng phu nhân.

Lục Thư Hàn nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu vâng vâng dạ dạ, lại rất thần kỳ mà phát hiện ra tâm tình nàng chùn xuống.
Lục phu nhân thấy khí sắc Lục Thư Hàn đã khá lên, lại ngồi xuống thăm hỏi vài câu, nghe nói đêm qua nàng lại phát sốt, lo lắng duỗi tay sờ trán nàng, rõ là không còn sốt nữa, Lục phu nhân mới nhẹ nhàng thở ra, dặn nàng ngoan ngoãn bồi dưỡng thân thể, chớ nên suy nghĩ quá nhiều.
Lục phu nhân đi rồi, Lục Thư Hàn lại bảo bọn Hỉ Thước ra ngoài, dựa vào mép giường vẫy tay với Vân Tiểu Miên.

Vân Tiểu Miên ngoan ngoãn đi qua, đứng một bên, Lục Thư Hàn kéo nàng ngồi xuống: “Em làm sao vậy?”
Vân Tiểu Miên nghe nàng quan tâm mình, trong lòng nóng lên, mới vừa rồi mình đứng một bên không nói lời nào, thế mà Lục Thư Hàn vẫn để ý tới mình như vậy, quả nhiên là cha phù hộ, mình không có gả sai người.


Vân Tiểu Miên lắc lắc đầu, đến khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn vẻ mất mát khó chịu vừa rồi.
Lục Thư Hàn thấy nàng như thế, cũng không truy vấn nữa, nghĩ ngợi, ôn nhu giải thích: “Em không cần phải sợ mẹ ta, bà không phải là người khó ăn khó ở, nếu như em e ngại, sau này gặp bà cứ lánh sang một bên, mẹ ta sẽ không làm em khó xử, với cả em không thường ra sân cũng chẳng mấy khi mà gặp.”
Vân Tiểu Miên ngoan ngoãn gật đầu đáp lời, Lục Thư Hàn cười duỗi tay xoa đầu nàng.

Vân Tiểu Miên lại lập tức cúi đầu, trên mặt hơi hơi nóng lên.

Kỳ thật nàng cũng cảm thấy rất lạ, Lục Thư Hàn cũng là nữ tử, ngày xưa nàng ở cùng con gái của thím hay ở cùng các cô nương trong thôn đều thấy rất bình thường, có khi còn nắm tay, thậm chí sờ mặt, nhưng lại cảm thấy Lục Thư Hàn khác với các nàng.
Lục Thư Hàn nhìn nàng cười, nàng sẽ vui sướng, sẽ không nhịn được mà cười theo, Lục Thư Hàn chạm vào nàng, tim nàng sẽ đập nhanh thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật kỳ lạ, chẳng lẽ là vì Lục Thư Hàn xinh đẹp? Hay do thành thân quả thật là một chuyện đầy tâm linh, Lục Thư Hàn đã bái đường với nàng cho nên lòng nàng mới luôn lưu luyến vấn vương Lục Thư Hàn.
Vân Tiểu Miên không đắn đo suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy thích được ở bên Lục Thư Hàn, nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, dù gì nàng đã gả cho Lục Thư Hàn, thích ở bên nàng ấy cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Lục Thư Hàn nằm xuống nghỉ ngơi, Vân Tiểu Miên liền ở bên cạnh trông chừng nàng, nhìn nàng không chớp mắt.

Lục Thư Hàn bảo nàng đi chơi, nàng lắc lắc đầu.

Lục Thư Hàn cười: “Đêm qua em thiếu ngủ là thế, có muốn lên đây ngủ một chút không?”
Đề nghị này làm Vân Tiểu Miên động tâm, nhưng nàng lại không dám đồng ý ngay, cảm thấy làm như vậy sẽ quấy rầy Lục Thư Hàn, nàng ấy đang bệnh, cần phải được nghỉ ngơi thật tốt, mình phải ở bên trông nom mới có thể yên tâm, nàng không biết liệu Lục Thư Hàn có đột nhiên sốt lên nữa không.
Lục Thư Hàn thấy nàng vừa động tâm đó rồi lại do dự mãi, bèn xốc một bên chăn lên: “Đêm qua cũng không thấy em ngượng ngùng đến vậy, mới vừa rồi không phải em nói muốn ở chung với ta sao, nếu em ngượng ngùng ngủ cùng ta thì làm sao mà ở chung được?”
Vân Tiểu Miên lanh lẹ cởi áo ngoài, bò vào bên trong giường, nằm xuống cạnh Lục Thư Hàn, nhỏ nhẹ: “Em sợ làm phiền người nghỉ ngơi.” Lục Thư Hàn cũng nghiêng người qua, mang theo ý cười nhìn nàng: “Vậy em phải ngủ cho ngoan, không được làm ta thức giấc.”
Vân Tiểu Miên đột nhiên thấy nàng sáp đến gần như vậy, tim đập bay nhanh, không dám đối diện với nàng, vội nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Em sẽ thật ngoan.” Lục Thư Hàn cảm thấy nàng đáng yêu, duỗi tay nhéo nhẹ mũi nàng, cũng nhắm mắt lại ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc