Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



"Cậu không thể vì tớ trả giá một lần? Một lần cũng không được sao?"
Trình Trì không hề chớp mắt nhìn cô, từ trước đến nay vẻ mặt chưa từng nghiêm túc như vậy, trong ánh mắt lộ ra một tia mất mát.
Cậu tức giận! Thất vọng rồi!
Thời Nhụy không dám nhìn thẳng ánh mắt của cậu, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thật sự không nghĩ đến sẽ làm cậu buồn, nhưng có nhiều lúc cô là một người rất cố chấp, một việc luôn làm theo nguyên tắc, cô không muốn phá vỡ nó.
Cuối cùng, cô vẫn không gật đầu.

Yên lặng mà cầm bài tập trở về phòng mình, trong lòng rất rối loạn, đọc sách cũng không vào, đề cũng làm không xong, cuối cùng nằm lên trên giường, trong đầu đều là ánh mắt thất vọng của Trình Trì cứ lặp đi lặp lại.
Xem ra trong mắt cậu, cô thật sự rất quá đáng, đúng không?
Mặc dù trốn học là nguyên tắc vấn đề, nhưng đối với cậu, là vấn đề cô có chịu vì cậu trả giá một lần hay không, là vấn đề cô có chịu vì cậu mà dũng cảm một lần hay không.
Có đôi khi, cô thật sự không đủ dũng cảm!
Thật ra cô và cậu có sự bất đồng rất lớn.

Trình Trì một khi đã xác định mục tiêu, thì sẽ dũng cảm kiên định mà đi theo phương hướng đó, khó khăn gì cũng đều không làm cậu lùi bước.

Nhưng cô lại khác, có nhiều lúc cô đều rụt vào lớp vỏ để bảo vệ của mình, tuân theo quy củ, nhát gan và yếu đuối.
Cô không xứng với cậu!
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, Thời Nhụy lấy điện thoại ra, là Trình Trì gửi tin nhắn.

Cô lập tức ngồi dậy, hơi căng thẳng mở ra.
Cậu gửi đến một tấm ảnh, cậu đem câu hỏi vừa rồi cô hỏi làm ra giấy, sau đó chụp ảnh gửi đi.
Nhìn chằm chằm chữ viết cứng cáp trên màn hình, trong lòng Thời Nhụy càng thêm hụt hẫng.
Trình Trì mất mát, thậm chí là uất ức, đều không phải không có nguyên nhân.

Chính xác, giữa hai người bọn họ, phần lớn thời gian đều là cậu trả giá vì cô, là là cậu cố gắng tới gần cô.


Mà cô vẫn luôn bọc mình bọc thật chặt, một mặt đắm chìm vào sự tốt đẹp của cậu, một mặt lại nghĩ quá xa, cố kỵ quá nhiều, không chịu buông chính mình ra.
Hai ngày kế tiếp là cuối tuần, hầu như hai người bọn họ không hề nói chuyện với nhau, hoặc là là Trình Trì nhốt mình ở trong phòng vẫn luôn không ra, đế khi ăn cơm cũng không đi xuống ăn, hoặc là là cậu vừa đi xuống lầu một chút liền đi ra ngoài, cho đến nửa đêm mới về.
Thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho cô, câu cố ý làm lơ cô.
Thời Nhụy biết, Trình Trì cũng không phải là người keo kiệt, sở dĩ cậu như vậy, là bởi vì cậu thật sự bị tổn thương, tức giận.

Cậu cảm thấy cô không chịu vì cậu trả giá một lần, là không đủ để ý đến cậu.
Thứ hai, Trình Trì không đi học, mỗi lần Thời Nhụy quay đầu lại, nhìn đến vị trí trống rỗng của cậu, trái tim cô cũng đi theo cậu.
Buổi tối hôm đó, Thời Nhụy vẫn không ngủ được, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô nhìn đồng hồ, đã được một lúc rồi.
Cô xuống giường mở cửa phòng ra, đúng lúc Trình Trì đi qua cửa phòng, không dừng lại, trong không khí thoảng qua mùi rượu nhàn nhạt.

Cậu không nói với cô lời nào, cũng không hỏi lại cô có muốn đi hay không, đi thẳng về phòng, đóng cửa phòng lại.
Hai người dựa lưng vào cửa phòng, cách một lối đi, yên lặng không nói gì.
Ở cái tuổi kia, sẽ luôn có một chút sự kiêu ngạo không thể giải thích được, rõ ràng trong lòng rất khổ sở, rất muốn cho cậu một cái ôm, rất muốn nói lời xin lỗi chân thành với cậu, cuối cùng lại đều trở nên im lặng.
Ngày hôm sau, ngày 18, thứ ba, ngày diễn ra trận thi đấu bóng rổ.
Thời Nhụy vẫn như thường lệ, đeo balo xuống lầu.

Trình dậy rất sớm, cậu đã ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng.
Bầu không khí kỳ lạ hai ngày nay giữa hai đứa nhỏ không phải hai vị phụ huynh không phát hiện, chỉ là bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ bọn chúng đều còn quá trẻ, luôn không thích làm ầm lên.
Diêu Thanh đẩy sữa bò đến trước mặt hai người, dịu dàng nói: "Đều uống sữa bò đi, co thể các con bây giờ đang là thời điểm phát triển, hơn nữa mỗi ngày đều dùng não, không thể để thiếu dinh dưỡng được, một lát nữa đi học......"
"Hôm nay cháu không đi học, đi xem thi đấu." Trình Trì nhàn nhạt cắt ngang, kéo sữa bò đến trước mặt, ngậm lấy ống hút.
Thời Nhụy ngồi đối diện cậu, cô không ngẩng đầu, cậu cũng không nhìn cô.
Ánh mắt Diêu Thanh nhìn tới nhìn lui trên mặt hai người, hơi xấu hổ nói: "Nhụy Nhụy, một lát nữa mẹ đưa con đi học."
Thời Nhụy cúi đầu ừ một tiếng.

Kẽo kẹt, Trình Trì đứng lên, cái ghế vì động tác của cậu mà lùi ra, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh, vô cùng chói tai.
Cậu cầm nửa bình sữa còn lại đi, cũng không quay đầu lại.
Thời Nhụy khó khăn ăn xong bữa sáng, ngồi trên xe Diêu Thanh đi học.
Trên đường, Diêu Thanh nói với cô: "Nhụy Nhụy, thật ra A Trì là một đứa trẻ tốt bụng, tâm tư tỉ mỉ, nhưng có khi cũng rất nhạy cảm, cho nên thỉnh thoảng sẽ có một chút tính tình, con phải bao dung thằng bé một chút."
Thời Nhụy không nghĩ tới đột nhiên bà sẽ nói với cô những lời đó, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lúc xuống xe, điện thoại cô vang lên một tiếng, cô cuống quít lấy ra xem, là Trình Trì gọi đến.
"8 giờ 45 xuất phát, cậu có đến không?"
Hai ngày qua, vào thời khắc cuối cùng sắp xuất phát, rốt cục cậu lại nhượng bộ một bước, chủ động gọi cho cô, ôm hy vọng cuối cùng mời cô.
Thời Nhụy cầm điện thoại, theo dòng người chậm rãi đi vào trường học, linh hồn đã sớm bay ra rất xa.

Trên quảng trường ngoài nhà ga, Trình Trì cùng Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu và Tô Trà đều đã ở đây.
"A Trì, không phải cậu nói Tiểu Nhụy nhà cậu rất ngoan, đều nghe theo cậu sao, sao cậu ấy lại không tới?"
Nguyên Lượng cái gì hay không nói, nói cái dở, cho đến khi Tô Trà hung hăng nhéo cánh tay cậu ta, bị đau mới nhìn thấy ánh mắt Tô Trà ra hiệu, cậu ta lại nhìn về phía Trình Trì, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của cậu không tốt lắm, còn nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay.
Cậu ta mới ý thức được lời nói của mình không thích hợp, muốn vội vàng quay lại.
"Cái kia, ý tớ là như vậy, Tiểu Nhụy là học sinh ngoan, chắc chắn không muốn trốn học làm lưu lại ấn tượng không tốt với thầy cô, cậu một hai bắt cậu ấy trốn học, cũng làm cậu ấy rất khó xử, đúng không? Thật ra đây cũng chỉ là việc nhỏ."
"Cậu có thể câm miệng được không!" Tô Trà thật sự nhịn cậu ta không nổi nữa.
Cô ấy hiểu Trình Trì, cậu là người rất lý trí, cậu có ý nghĩ và phán đoán riêng của mình, không cần người khác cho phân tích và khai thông cho cậu.

Bây giờ nói đi nói lại bên tai cậu, ngược lại rất làm phiền đến cậu.
Ngô Thiệu Châu nhìn điện thoại: "Thời gian gần đến rồi, nếu không chúng ta vào nhà ga đi?"
Trình Trì tuyệt vọng cất điện thoại đi, đeo balo một bên vai, lúc chuẩn bị xoay người đi vào nhà ga, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại.
Mọi người nhìn qua theo ánh mắt của Trình Trì, Tô Trà cười nói: "Tiểu Nhụy tới rồi!"
Mặt Trình Trình vốn luôn như sương lạnh rốt cuộc sắc mặt cũng hiền hòa hơn một chút, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy về phía cậu, oán khí hai ngày qua dường như đều tan thành mây khói.
Cậu đi đến trước mặt cô, hai người đứng cách nhau được mấy mét thì đồng thời dừng lại, Thời Nhụy thở phì phò, gương mặt đỏ bừng nhìn cậu.

"Trước đây tớ chưa từng trốn học, bây giờ cũng chưa từng có, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cho cậu."
Trình Trì chỉ cảm thấy trái tim của mình đã nhảy ra ngoài luôn rồi, cậu nhìn cô, khóe môi nhếch lên, đồng thời chậm rãi mở cánh tay ra.
Thời Nhụy đỏ mắt, cô biết, cậu tha thứ mình.
Cô cẩn thận đi về phía trước vài bước, lại hơi chần chừ dừng lại.

Trình Trì rốt cuộc cũng không đợi được nữa, sải bước đi tới ôm cô lên, vui vẻ xoay vòng.
Nụ cười của cậu có cảm động, có vui mừng, có thỏa mãn, cũng có thoải mái.
Thật ra, cậu không yêu cầu quá cao, chỉ cần cô đi về phía cậu, chỉ cần là một bước nhỏ, cậu cũng thỏa mãn.
Nguyên Lượng ở một bên huýt sáo, lại cố ý hừ hừ nói: "Có cần phải như vậy hay không, còn chưa xuất phát đâu, đã bắt đầu rải thức ăn cho chó? Ôi, xem ra đây là một cuộc hành trình nhất định phải ăn thức ăn cho chó rồi, bây giờ tớ lựa chọn về lớp có kịp không?"
Tâm trạng Trình Trì bây giờ rất tốt, mặc kệ cậu ta nói gì cũng đều vui vẻ, cậu đặt Thời Nhụy xuống, bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, ấn cô vào trong lòng ngực.
"Không phải đã nói cậu đừng chạy sao?"
Thời Nhụy ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Tơ sợ không chạy đến thì sẽ không kịp."
Trình Trì ôm chặt lấy cô, đôi mắt đỏ lên: "Cậu nhớ kỹ, tớ sẽ chờ ngươi, chỉ cần cậu chịu đi đến bên cạnh tớ, cho dù có muộn bao nhiêu, yêu cầu bao nhiêu thời gian, tớ đều sẽ chờ cậu."
Thời Nhụy rất thông minh, hiểu ý cậu muốn nói là gì.
Giữa hai người, không thể chỉ có một người cố gắng, một người khác trước sau chỉ đứng yên một chỗ, như vậy người kia sẽ rất mệt.
Hai ngày này, cậu tức giận không phải là chuyện bé xé ra to, chỉ là cậu cố gắng như vậy, nhưng không cảm nhận được cô và cậu cùng một mục tiêu và phương hướng, cậu mệt mỏi.

Đại học B ở khu Đông Thành, lúc bọn họ đến thì sân bóng rổ đã có rất nhiều người,thành viên hai đội đều đã ở chuẩn bị xong.
Đại học B là bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, có vài thành viên trong đội nhìn thấy bọn họ, phất phất tay.

Trình Trì nói với cô, bọn họ là đàn anh tốt nghiệp trường trung học trực thuộc đại học B, từng là đối thủ trên sân đấu của anh, nhưng đi ra khỏi đó, bọn họ đều là người của trường trung học phụ thuộc đại học B.
Đồng phục màu xanh biển là Đại học thể thao, người nào cũng cao to.

Không cần phải nói, ở các môn vận động chắc chắn sẽ chuyên nghiệp hơn, mà Đại học B là một trường đại học nổi tiếng, nơi đào tạo ra những tinh anh, đội bóng rổ chỉ là một câu lạc bộ theo sở thích, đứng trước Đại học thể thao có vẻ rất nghiệp dư.
Trình Trì vị trí rất gần với sân thi đấu, Thời Nhụy nhìn các đàn anh da thịt mỗi người đều nin mịn, mà thành viên đội bên kia rõ ràng cường tráng hơn rất nhiều, không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Nghiệp dư với chuyên nghiệp, có thể thắng sao?"
Trình Trì nói: "Không chắc chắn, nghiệp dư cũng đại diện cho không đủ trình độ, trên sân thi đấu, kỵ nhất là khinh địch."
Ngay từ khi vừa bắt đầu thi đấu, đối phương đã biểu hiện ra sự tấn công mạnh mẽ, từ động tác đến tốc độ và các phương diện khác đều có thể thấy được, đối phương khá thô bạo, mà bên Đại học B lại tuân thủ quy củ, khá lịch sự, rõ ràng có chút chống đỡ không được.
Gần nửa trận đấu, Đại học thể thao vẫn luôn dẫn điểm, hơn nữa cách biệt điểm số càng lúc càng lớn.


Lần lượt có hai thành viên Đại học B ngã bị thương phải thay ra, Thời Nhụy nhìn ra là do tuyển thủ đối phương sử dụng tiểu xảo, nhưng trọng tài không nhìn thấy.

Điều này khiến các cầu thủ bên Đại học B nổi giận.
Bên Đại học thể thao rất đắc ý, thậm chí kiêu ngạo mà dựng ngón giữa lên với bọn họ.
"Mẹ nó có tính cách thối tha gì vậy? Thật là không có tố chất, phải không? Nguyên Lượng đứng lên, chửi ầm.
Đồng đội của Đại học B đương nhiên không cam lòng bị sỉ nhục, có người nhịn không được muốn xông tới, bị đội trưởng là đàn anh Triệu kéo lại.

Dù sao cũng là sân nhà của Đại học B, mọi người vẫn nên cố gắng duy trì phong độ.
Nửa sau trận đấu, đối phương nhìn ra đàn anh Triệu Sư bên này là chủ lực, phái hai người theo bên cạnh anh ta.

Đột nhiên, lúc đàn anh Triệu cướp bóng chuẩn bị ném vào rổ, một người trong đó cố ý hung hăng đụng vào anh ta.
Ngay lúc đàn anh Triệu vừa ngã xuống đất, lập tức nâng chân lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Khán giả hét lên, mọi người đều đứng lên, lớn tiếng chỉ trích hành vi của thành viên đội đối phương.
Đại học B bên này rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, vài người đá văng bóng rổ ra tiến lên, xô đẩy với thành viên đội Đại học thể thao.

Trên sân bóng rổ trở nên hỗn loạn, nhìn thấy thành viên hai bên đã bắt đầu đánh nhau rồi, ban tổ chức lập tức đi lên kéo hai bên ra.
Trình Trì đột nhiên đứng dậy đi đến sân bóng rổ, bọn Nguyên Lượng cũng đã sớm ngồi không yên, lập tức đuổi theo.
Thời Nhụy sợ cậu đi đánh nhau với người khác, cũng chạy nhanh theo đến.
Y tá trường còn chưa tới, lúc này đàn anh Triệu Sư đang trên mặt đất, cuộn thân mình ôm chân, không có người nào dám chạm vào anh ta, chỗ mắt cá chân đã sưng lên.
Lúc này trọng tài không nói nữa, ông ta lập tức rút thẻ vàng phạt người đụng đàn anh Triệu rời sân.

Đối phương không thèm để ý chút nào, thậm chí còn đập tay với nhau, dường như là chúc mừng thắng lợi sớm.
Nhìn bộ dạng đắc ý của bọn họ, bên thành viên đội Đại học B tức giận đến cắn răng.
Trước đó đội họ đã có hai thành viên bị thương, bây giờ là đội trưởng đàn anh Triệu Sư ca cũng bị thương, các thành viên còn lại như rắn mất đầu, căn bản không biết nên tiếp tục nửa sau trận đấu như thế nào, điểm số cách biệt xa như thế, kết quả đã được định sẵn từ sớm, tâm ý đều đã nguội lạnh.
Trình Trì đi đến bên cạnh đàn anh Triệu, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của anh ta, không dám chạm vào anh ta.
Lúc này, đội Đại học thể thao bên kia truyền đến một tiếng mắng không cao không thấp:
"Trường Đại học B chỉ có tạo ra phế vật!"
_Hết chương 40_.


Bình luận

Truyện đang đọc