Hà Niệm Chân quay đầu nhìn về phía bà nội Hạ.
Bà ta không hề có vẻ gì là xấu hổ, mà thản nhiên kể lại một lượt sự việc cùng với lý do dẫn cô tới đây.
Nghe xong, cả người Hà Niệm Chân run lên, sắc mặt hoảng hốt và kinh hãi.
"Sao lại là con?"
"Vì sao lại bất công như vậy? Vì sao tôn nghiêm của con lại không đáng một xu?"
Nước mắt của Hà Niệm Chân đã không nhịn được phải chảy xuống, thân thể mềm mại cũng run lên nhè nhẹ.
Bản thân là người Hạ gia nhưng lại không hề được hưởng sự ấm áp của gia tộc.
Cô không cam lòng, càng không thể chấp nhận.
Bà nội Hạ hừ lạnh.
"Ai kêu mày là con gái? Trong mắt tôi, vì tương lai của Bân Úy, hi sinh cô chính là ban ơn cho cô đó, không tới lượt cô khoa tay múa chân! Biết điều thì ở lại đây hầu hạ Đình thiếu cho tốt!"
Câu này khiến cả người Hà Niệm Chân như rơi vào hầm băng.
Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, cô đã gặp không ít tên khốn kiếp lòng dạ hiểm ác rồi.
Nhưng lúc này cô mới thật sự ý thức được.
Người đối xử với mình tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải kẻ thù, mà là người thân bên cạnh mình.
Bà nội Hạ cười tươi nói với Đình Lân.
"Đình thiếu à, Hà Niệm Chân để lại đây cho cậu rồi, có phải Bân Úy có thể..."
Đình Lân cười nói.
"Hừ, nhận lấy hắn rồi đi đi."
Nói xong anh ta liền búng tay một cái.
Hai vệ sĩ cởi trói cho Hạ Bân Úy, đẩy anh ta tới trước mặt bà nội Hạ và Hạ Minh.
Hạ Bân Úy lảo đảo ngã xuống trên nền đất.
Anh ta bị thủ đoạn của Đình Lân dọa sợ rồi, không đứng lên ngay mà lại quay sang quỳ lạy Đình Lân, kinh hoảng sợ hãi nói.
"Đình thiếu, cảm ơn cậu rộng lượng.
Hạ Bân Úy tôi đền tội với cậu!"
Nói xong còn dập đầu bôm bốp với Đình Lân ba cái.
Đôi tay trắng nõn của Hà Niệm Chân nắm chặt, càng tủi thân hơn.
Cô không hiểu một tên vô năng yếu đuối như Hạ Bân Úy có tư cách gì mà được săn sóc nhiều năm như vậy.
Còn sự cố gắng của cô lại chưa từng được công nhận.
Đình Lân phất tay.
"Sau này tự mình giải quyết cho tốt đi."
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
Hạ Bân Úy cười cười khom lưng đứng dậy.
Bà nội Hạ chắp tay với Đình Lân.
"Đình thiếu, bà già này không làm phiền cậu thêm nữa.
Hôm khác có thời gian, Hạ gia chúng tôi mở tiệc chiêu đãi cậu.
Vẫn mong đến lúc đó cậu có thể nể mặt đến tham dự!"
Nói rồi bà ta dẫn Hạ Minh và Hạ Bân Úy quay người rời đi.
Có điều, trong khoảnh khắc đi ra khỏi phòng, Hạ Bân Úy lại quay đầu nhìn về phía Hà Niệm Chân, nghiến răng cười khẩy.
"Đồ đê tiện! Hưởng thụ một đêm tuyệt vời của cô đi! Trong mắt bà nội, dù cô có ưu tú hơn đi nữa thì cũng không quan trọng bằng một mảy lông tôi đâu!"
Nói xong ba người rời đi.
Trong phòng chỉ còn Đình Lân và đám vệ sĩ của anh ta, cùng với Hà Niệm Chân đang trong trạng thái thần kinh căng chặt.
Hà Niệm Chân hít sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, nhìn Đình Lân chằm chằm, chất vấn.
"Đình Lân! Thật khiến người khác buồn nôn!"
Đình Lân ngồi trên sô pha, tự rót cho mình một cốc bia, cầm trong tay quơ quơ, trả lời.
"Là tôi có thực lực thôi.
Tục ngữ nói chim khôn chọn cành mà đậu, đã nhiều năm vậy rồi, vì sao em không chọn mà cứ phải chọn một tên phế vật chẳng có gì cả? Chỉ cần em đồng ý ly hôn với Vương Đông Quân, đi theo anh, địa vị ở Hạ gia chắc chắn sẽ tăng vọt lên cao.
Đến lúc đó, đám người ngu ngốc như bà nội Hạ và Hạ Bân Úy còn dám đụng vào em sao?"
Hà Niệm Chân cười lạnh.
"Anh và tôi có quan điểm khác nhau, chỉ dựa vào điểm này thôi, tôi khuyên anh nên quên đi! Tôi cũng sẽ không ly hôn với Vương Đông Quân đâu!"
Đình Lân cười khinh miệt.
"Em thật sự cho rằng tên Vương Đông Quân kia tốt đẹp ư? Không ngại nói thật cho em biết, đêm nay lúc xung đột với Hạ Bân Úy, tôi đã thấy tên phế vật kia đi ăn đồ nướng cùng với một cô gái khác! Không ngờ đúng không? Một thằng đi ở rể mà lại cắm sừng em.
Ha ha ha!"
Nghe xong, Hà Niệm Chân liền biến sắc.
"Chuyện này...!không thể như thế được! Anh đừng hòng ly gián quan hệ giữa hai chúng tôi!"
Đình Lân buông tay, tỏ vẻ không sao cả.
"Tin hay không thì tùy em! Tôi cũng muốn giúp em cắm sừng hắn."
Nói xong, Đình Lân đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười *** ****, đi về phía Hà Niệm Chân.
"Anh đừng qua đây! Tôi gọi người đó!"
Hà Niệm Chân căng thẳng lui về phía sau.
"Gọi đi! Gọi to lên."
Đình Lân ngẩng đầu cười lớn.
"Có bản lĩnh thì em gọi đi! Xem xem có ai tới cứu em không!"
“Nghe nói tên phế vật kia còn chưa đụng vào em… xem ra đêm nay tôi phải hưởng thụ thật tốt.”
...
Ba người kia ra khỏi khách sạn.
Trần Đạm Nhã thấy ba người đi ra, nghi ngờ hỏi.
"Ấy! Niệm Chân đâu?"
Hạ Minh trả lời.
"Đình thiếu có chuyện muốn nói với nó ở trong đó, đêm nay sẽ không về nữa.
Hai vợ chồng chị không có việc gì thì mau về đi!"
Trần Đạm Nhã lập tức vui mừng ra mặt.
"Cuối cùng thì Niệm Chân cũng thông suốt rồi! Lần này rốt cuộc cũng có thể khiến tên vong ân bội nghĩa Vương Đông Quân kia cút ra khỏi nhà chúng ta rồi!"
Nói xong, bà ta quay sang Hạ Đường.
"Chúng ta mau về đi, tôi phải tra ngày lành tháng tốt, đợi sau khi Niệm Chân ly hôn với Vương Đông Quân thì sẽ tìm một ngày đẹp để kết hôn với Đình Lân.
Như vậy, sau này tôi cũng trở thành người mẹ vợ của Đình thiếu!"
Hạ Đường gật đầu, hai người hưng phấn rời đi.
Bà nội Hạ thở dài.
"Hạ gia chúng ta tìm được một đứa con dâu thế này đúng là xui xẻo!"
Hạ Minh hơi lo lắng.
"Mẹ, mẹ để Hà Niệm Chân ở lại đó với Đình thiếu, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Hạ Bân Úy ôm gương mặt sưng vù, tỏ vẻ không sao cả.
"Cha nghĩ nhiều rồi.
Hà Niệm Chân là một đứa lẳng lơ, cũng chỉ giả vờ thuần khiết trước mặt chúng ta thôi.
Chúng ta vừa đi, không biết chừng đã nhào lên người Đình thiếu rồi đấy!"
Bà nội Hạ cũng đồng ý.
"Hà Niệm Chân có thể có được Đình thiếu thì cho dù làm tình nhân cũng có thể đem tới lợi ích cho Hạ gia chúng ta, nó có giá trị lợi dụng! Không nói mấy cái này nữa, Bân Úy chịu nhiều khổ sở như vậy, chúng ta vẫn là về sớm chút đi."
Ba người lên xe, tài xế lái xe lên đường về nhà.
Vài phút sau.
Khi xe ô tô chạy đến gần cửa lớn biệt thự Hạ gia thì đột nhiên dừng lại.
Hạ Bân Úy bị lắc lư đụng đầu vào cửa kính, đau đến nhe răng trợn mắt, mắng lái xe.
"Mẹ nó anh có biết lái xe không hả? Còn chưa vào cửa lớn mà!"
Tài xế chỉ trước xe.
"Đằng trước có người chặn đường!"
"Tên khốn nào không có mắt vậy, ngay cả xe Hạ gia chúng tôi cũng dám chặn?"
Hạ Bân Úy nhìn về phía đó.
Ánh mắt nhất thời đông cứng.
Dưới màn đêm.
Bóng dáng Vương Đông Quân đứng thẳng tắp ở nơi ấy..