ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Thời gian thi đấu, an ninh của cả khách sạn đều rất nghiêm ngặt, dù sao người có thể đến đây, người nào người nấy không giàu thì quý, thật sự xảy ra chuyện gì đó, khả năng sẽ kéo cả ánh hào quang của khách sạn đi xuống theo.

“Không phải là tôi, thật sự không phải là tôi.” Chu Lỵ Lỵ hoảng loạn trốn sáng bên cạnh, sau đó sống chết túm lấy Lưu Tử Vi: “Lưu Tử Vi, chiếc kéo là cô cầm có phải không? Cô tại sao muốn hãm hại tôi? Tôi là trợ lý của cô! Tôi xảy ra chuyện, cô nghĩ rằng cô thoát được sao?”
Lưu Tử Vi ảo não thở dài.

Cô ta đâu thể ngờ chuyện này vậy mà sẽ nháo to như vậy, một Thương Mẫn nho nhỏ, cho dù có Mâu Chí Tình làm chỗ dựa, đó cũng là trời cao hoàng đế xa, một nhà thiết kế, ở nước ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất là bình thường, nhưng đâu ngờ, người bị thương là Lê Chuẩn.

“Lỵ Lỵ, cô cũng biết cô là trợ lý của tôi, cô làm như vậy thì tôi phải xử lý làn sao? Tôi là thấy cô luôn rất cố gắng mới đáp ứng dẫn cô đến Milan, lại không có ngờ, cô vậy mà làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như này, bây giờ vậy mà còn muốn cắn ngược lại?”
Sự việc đã đến nước này, cái Lưu Tử Vi có thể làm chính là phủi sạch quan hệ, không thể để Chu Lỵ Lỵ kéo bản thân xuống nước.

“Lưu Tử Vi…” Chu Lỵ Lỵ ngốc rồi.


“Cô sao lại là người như vậy chứ?”
“Dẫn đi!” Lê Chuẩn nói với người phụ trách, các bảo vệ một người một bên xách Chu Lỵ Lỵ lên.

“Khoan đã!” Giọng của Trữ Trình từ xa truyền đến, vở kịch vui bên này đã thu hút được sự chú ý của không ít người, anh ta từ trong đám đông đi tới, đứng ở bên cạnh Chu Lỵ Lỵ.

“Đây là mâu thuẫn của nội bộ công ty chúng tôi, vẫn mong anh giao cho chúng tôi tự mình xử lý.” Trữ Trình rất lịch sự dùng tiếng anh nói chuyện với người phụ trách.

Người phụ trách có hơi nghi ngại: “Nếu như cô gái này còn làm bị thương người khác lần nữa, hậu quả này do ai tới gánh vác?”
“Chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.” Trữ Trình rất đảm nhiên.

Người phụ trách liếc nhìn Lê Chuẩn, muốn trưng cầu ý kiến của anh ta.

Ý của Trữ Trình, tự nhiên chính là ý của Mâu Nghiên, Lê Chuẩn không có phản bác.

Thương Mẫn nhíu mày, Mâu Nghiên muốn làm cái gì?
“Anh Lê, cô Thương, nhị gia mời hai người qua đó một chuyến.” Trữ Trình nói với Thương Mẫn.

Chu Lỵ Lỵ thở phào nhẹ nhõm, nét căng thẳng trên mặt Lưu Tử Vi cũng dịu đi một chút.

Thương Mẫn quay đầu lại, rất là bất mãn trừng mắt với bọn họ.


Phòng mà Mâu Nghiên ở là một căn phòng lớn, có cửa sổ sát sàn, ngồi ở trên sô pha của phòng khách, vừa hay có thể thu trọn cảnh đêm bên ngoài vào trong mắt.

Thương Mẫn đặt mông ngồi xuống, vắt chéo chân, ánh mắt chứa đựng sự oán trách mà nhìn chằm chằm người đàn ông đang rất nhàn nhã ở trước mặt.

“Tin tức của anh rất tinh thông, em còn chưa định làm thế nào với bọn họ thì anh đã không chờ được mà muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.” Thương Mẫn lườm anh.

Mâu Nghiên nhướn mày.

Người phụ nữ này đã bơ anh một ngày một đêm rồi, một lòng chỉ màng ăn chơi vui chơi với Tô Huệ Phi, anh muốn tiếp cận cô cũng không có cơ hội, lúc này, vừa hay có lý do, vậy không mau chóng lừa cô đến.

“Khụ khụ…” Mâu Nghiên nắm nhẹ tay, sờ sờ mũi.

Trữ Trình và Lê Chuẩn đều trong nháy mắt hiểu được ý của anh, rất hiểu chuyện mà lui ra ngoài.


“Giận rồi sao?” Mâu Nghiên đứng dậy, đi đến ngồi ở bên cạnh cô.

Thương Mẫn xích ra bên cạnh một chút: “Anh có biết không, nếu không phải là Lê Chuẩn, chiếc kéo đó khả năng sẽ xuyên qua đầu của em, bảo bối của anh sẽ rời khỏi thế giới xinh đẹp này rồi!”
“Vậy em định làm như nào?” Mâu Nghiên nhấn mạnh chữ ‘em’ này.

“Tự nhiên là bắt Chu Lỵ Lỵ lại.” Thương Mẫn thành thật nói cho anh: “Tuy Chu Lỵ Lỵ không phải là hung thủ thật, nhưng cô ta là trợ thủ của Lưu Tử Vi, bớt đi cô ta, Lưu Tử Vi chính là một mình cố gắng, cũng xem như khiến trong lòng em cân bằng một chút.”
“Cô ta nếu đã có thể lôi Chu Lỵ Lỵ ra làm bia đỡ đạn, em cảm thấy, cô ta có trợ thủ này hay không, thật sự rất quan trọng sao?” Mâu Nghiên nhướn mày.

Thương Mẫn sững ra.

Nói như vậy… hình như cũng đúng..


Bình luận

Truyện đang đọc