ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Aurora nhìn Thương Mẫn từ trên xuống dưới: “Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, gen bị đột biến rồi sao?
Sao có thể sinh ra một người như cô…”
Thương Mẫn dường như sắp bị Aurora làm tức chết: “Tôi làm sao? Tôi cảm thấy mình vô cùng tốt.”
“Xí.” Aurora khit mũi coi thường và xoay người muốn rời đi.

“Cô đợi chút.” Thương Mẫn không dễ gì có được chút manh mối, tiếp tục gặng hỏi: “Vậy sau đó thì sao?
Giữa họ đã xảy ra chuyện gì?
“Làm sao tôi biết được?” Aurora rất kỳ lạ: “Chuyện cũng đã bao lâu rồi? Tôi ở nước R có một tuần rồi trở về nước liền.

Mà cho dù không trở về, chuyện giữa người lớn với nhau sao có thể cho một đứa trẻ như tôi biết?”
Nói cũng đúng…
Trong chốc lát, Thương Mẫn lại không biết nói gì nữa.

Khi đó Aurora cùng lắm cũng chỉ mới mười tuổi, có lẽ còn không hiểu tiếng R, muốn biết điều gì đó từ miệng cô ta quả thực có chút làm khó.

Có điều, ít ra bây giờ cũng hiểu rõ đôi chút.


Trong những ngày tháng trước khi mẹ qua đời, từng gặp người đàn ông tên là Yến Chính Dương này, hơn nữa rất có thể có mối quan hệ không đơn giản.

“Hết chuyện rồi chứ.” Aurora liếc cô: “Tôi đi đây, chẳng thích lãng phí thời gian với cô.”
Thường Mẫn nhẹ nhàng thở ra, nhìn Aurora, cười nói: “Hết rồi, cảm ơn cô.”
Câu cảm ơn bắt ngờ này ngược lại khiến Aurora cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt cô ta tránh đi chỗ khác, có chút khó chịu: “Tôi cũng không đến để thăm hỏi cô.

Nếu không phải vì nễ tình của Mâu Nghiên, tôi còn lâu mới để ý tới cô.”
Nói xong, cô ta đánh mông đi xa, tiếng giày cao gót vang lên lộc cộc, nhưng trong lòng Thương Mẫn đã bớt đi một số phiền muộn trong lòng.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh, dựa vào tường, tay cầm chặt điện thoại.

Trong bức ảnh, nụ cười của mẹ dịu dàng, mang vẻ nhu mì vốn có của phụ nữ thời đại đó.

Ai từng nghĩ đến người phụ nữ như vậy lại gánh vác cả bầu trời nhà họ Thương, trở thành người phụ nữ hào kiệt trong mắt rất nhiều người?
“Mẹ.” Những ngón tay của Thương Mẫn chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh, tuy là mỉm cười, nhưng bỗng chốc lệ nóng lưng tròng: “Gần mười lăm năm rồi.”
“Vậy mà con đã mắt đi mẹ lâu như vậy…”
Thương Mẫn giữ điện thoại giữa hai tay, tựa đầu vào và chìm vào im lặng hồi lâu.


Sau khi an ủi Tô Huệ Phi, Thương Mẫn cũng được nghỉ ngơi một chút.

Người của Mâu Nghiên vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa phòng bệnh, an toàn của họ coi như được đảm bảo.

Cả đêm không được ngủ ngon giấc, Thương Mẫn trở về khách sạn và tắm nước nóng thoải mái trong phòng tắm.

Nhưng mà ngay khi cô bước ra ngoài với đầu tóc ướt và quấn khăn tắm, lại bị người đàn ông ngồi trên giường mình làm giật mình.

“Tiêu rồi.” Thương Mẫn vội vàng đè chặt khăn tắm trước ngực: “Mâu Nghiên, anh vào từ lúc nào vậy?
Mâu Nghiên cũng đã thay quần áo, mặc một bộ quần áo thoải mái thường ngày.

Thân hình to lớn nằm xuống giường, làm cho chiếc giường đơn vốn cũng không lớn của cô càng thêm chật hẹp.

“Được một lúc rồi.” Mâu Nghiên chắp tay sau ót, ngắm nhìn bộ dạng Thương Mẫn giống như một đóa sen nhô lên khỏi mặt nước.

“Anh đến phòng em làm gì? Nếu để người ta trông thấy…”
“Bọn họ đã sớm biết rồi.” Mâu Nghiên không quan tâm: “Đoạn video cầu hôn tối qua bây giờ vẫn là chủ đề nóng trong nhóm công ty.

Đừng nói là ở đây, cho dù là ở trong nước, ai nấy cũng đều biết cả rồi.

“.


Bình luận

Truyện đang đọc