ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 326

Thương Mẫn lo lắng đi từ điểm thi về đến khách sạn, suốt dọc đường cô đều không nói gì, Mâu Nghiên nhìn thấy được sự lo lắng của cô, cố tình lái xe chậm một chút.

“Em căng thẳng làm gì?” Mâu Nghiên an ủi cô: “Với tư chất hiện tại của em, có thể lọt vào vòng tám đã là vượt ngoài mong đợi của chúng ta rồi.”

Thương Mẫn thở dài một hơi, cô kéo chiếc ngăn kéo phía trước chỗ ngồi bên trong xe của mình ra, lấy hộp kẹo ở bên trong ra, bóc một cái rồi đút vào miệng.

“Em cũng không muốn căng thẳng, nhưng càng về sau em lại càng cảm thấy, nếu như mình thua thì tất cả những nỗ lực trước đây của mình không phải công cốc sao.” Thương Mẫn ngả người ra ghế xe, trên tay cầm viên kẹo đã được bóc và nheo mày.

Ở vòng đầu tiên, Jason đã làm hỏng một tác phẩm tham gia cuộc thi của cô. Trong thời gian này cô lại bị đủ loại chuyện làm phiền, rất ít có thời gian dành ra để nghiên cứu tác phẩm thứ tám của mình. Hiện giờ chỉ còn cách đó hai ngày, trong thời gian hai ngày này làm sao cô có thể làm ra bộ trang phục thứ tám chứ?

Ba vòng liên tiếp tên của cô đã đứng gần cuối trong bảng xếp hạng, trong vòng thi cuối cùng, giám khảo nhất định sẽ căn cứ vào bảng xếp hạng tổng hợp trong những vòng trước để chọn ra những người vào vòng cạnh tranh những người xuất sắc nhất. Nếu trong vòng cuối này cô không thể hiện được mình, sợ rằng đến khi vào vòng những người xuất sắc, cô sẽ bị hàng loạt cao thủ tấn công cho đến bã cũng không còn.

Nghĩ đến đây, Thương Mẫn không khỏi cảm thấy đau khổ, cô ngẩng đầu lên trời, thở dài thườn thượt, cảm giác bị khó khăn trước mặt bủa vây.

Mâu Nghiên nhướng mày, nhìn dáng vẻ này của cô, khóe môi anh cong lên, lái xe nhanh hơn về phía khách sạn.

Sau khi xuống xe, vừa hay đúng lúc những nhà thiết kế khác cũng về khách sạn, có rất nhiều người đứng bên trong sảnh, cả người mẫu và trợ lý. Cả sảnh vốn dĩ còn đang nói cười vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy Thương Mẫn và Mâu Nghiên, mọi người không hẹn mà cùng im lặng.

Mặc dù Mâu Nghiên đã công khai chuyện của bọn họ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người xuất hiện cùng nhau trước mặt những người quen. Thương Mẫn không muốn trở thành tầm ngắm của mọi người, khi cô đang định đứng cách xa Mâu Nghiên một chút thì trong lòng cô lại nghĩ, có những khi khiêm tốn còn đáng ghét hơn huênh hoang rất nhiều. Hiện giờ chuyện của bọn họ mọi người cũng đều đã biết, bây giờ cô giấu này giấu kia, trong mắt mọi người có thể càng trở nên ngứa mắt hơn.

Nghĩ đến đây, cô dứt khoát nắm thẳng lấy tay của Mâu Nghiên, nở nụ cười bình tĩnh rồi đi đến cửa thang máy.

Mâu Nghiên hơi bất ngờ về hành động đột ngột này của cô, đầu óc người phụ nữ này cuối cùng cũng hiểu ra rồi sao?

“nhị gia.” Bọn họ tiến lại gần, những người lúc đầu đứng trước cửa thang máy đồng loạt tránh được, cung kính chào hỏi với Mâu Nghiên.

Thương Mẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh, đúng lúc cô đang định coi mình như người tàng hình thì những người bên cạnh lại chuyển mục tiêu và chào hỏi cô: “Nhà thiết kế Thương.”

Thương Mẫn kinh ngạc, cô nhìn những người đang cung kính kia bằng ánh mắt rất lạ lùng, cô vẫn chưa vào được vai của mình.

Trong số đó còn có rất nhiều tiền bối có chức vụ cao hơn cô.

“Ừm.” Mâu Nghiên vẫn lạnh lùng, anh nắm tay của Thương Mẫn, mắt vẫn nhìn thẳng, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bên ngoài.

Nhưng Thương Mẫn trước giờ chưa được hưởng cảm xúc được mọi người tôn lên cao như vậy, nhất thời vẫn không làm quen được.

Bình luận

Truyện đang đọc