ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 353

“Chuyện thi đấu anh không giận em nữa sao?” Thương Mẫn nháy mắt.

“Anh tôn trọng quyết định của em.” Mâu Nghiên trả lời.

Đã là lúc nào rồi, anh đâu còn vì những việc nhỏ này mà tức giận với cô.

“Về sớm một chút cũng tốt, nơi này có rất nhiều nhân tố không xác định, anh không muốn đêm dài lắm mộng.”

Thương Mẫn ngoan ngoãn nằm xuống, Mâu Nghiên giúp cô dém chăn, nhìn cô nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Đêm đã khuya, Mâu Nghiên đứng dậy. Anh tắt đèn lớn trong phòng bệnh đi, chỉ chừa lại ánh sáng yếu ớt, đóng cửa rồi đi ra bên ngoài.

Trong bóng tối, Thương Mẫn vốn đang ngủ vào lúc này lại bỗng nhiên mở mắt.

“Cậu hai.” Trữ Trình vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Mâu Nghiên đi ra thì vội vã đi tới.

“Bọn họ đâu?” Trên mặt Mâu Nghiên khôi phục biểu tình lạnh lùng.

“Đã khống chế, cô Mạc bị bắn trúng, vẫn còn đang hôn mê.” Trữ Trình trả lời.

“Bị bắn trúng?” Mâu Nghiên nheo mắt lại, cuối cùng cũng nhớ ra cái gì đó. Vừa nãy nếu không nhờ tiếng súng, có lẽ anh không thể tìm được vị trí của Thương Mẫn nhanh như vậy.

Tất nhiên súng không thể nào là của Thương Mẫn, vậy cũng chỉ có… Ánh mắt của Mâu Nghiên nhìn về phía một phòng bệnh khác.

“Anh xem, phải xử lý thế nào?” Trữ Trình hỏi.

“Chờ khoẻ lại thì mang cô ta về nước.” Mâu Nghiên bình thản nói, sau đó lại bổ sung một câu: “Chỉ cần vẫn còn một hơi thở là được.”

Trữ Trình mở to mắt, dù sao hai người kia một cũng là con gái nhà họ Mạc, một là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, làm như vậy…

“Vâng.” Nhưng Trữ Trình cũng không cự tuyệt. Bất kể là ai, chỉ cần Mâu Nghiên muốn làm, tất nhiên anh ta sẽ nghe theo.

Sắc trời sáng hẳn.

Bạch Chấp đã tỉnh, y tá thay thuốc cho anh ta sau đó rời khỏi phòng bệnh. Cửa vừa được đóng thì lại bị mở ra lần thứ hai.

Mâu Nghiên cầm một cái ba lô màu đen đi đến.

“Đồ của anh.” Anh đặt ba lô ở trên giường của Bạch Chấp.

Bạch Chấp mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua ba lô, cũng không nói lời nào.

Mâu Nghiên cẩn thận quan sát nét mặt của anh ta, anh không có ý muốn đi, bèn ngồi xuống ở trên ghế.

“Cảm ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng của vợ tôi.” Mâu Nghiên mở lời với ánh mắt sáng rực.

Bạch Chấp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xem Mâu Nghiên như người tàng hình.

Cảm giác bị phớt lờ khiến Mâu Nghiên rất không thoải mái, nhưng dù sao Bạch Chấp cũng là người đã cứu Thương Mẫn, anh nhịn cục tức này.

“Tôi nhìn thấy định vị trong phòng của anh cho nên mới tìm được anh và Thương Mẫn.” Về sau anh đã cẩn thận kiểm tra lại, định vị phát ra tín hiệu là từ chiếc máy vi tính trong cái ba lô của Bạch Chấp.

Cho nên thứ bọn họ tìm được là định vị của Bạch Chấp.

“Tôi biết.” Rốt cuộc Bạch Chấp cũng trả lời: “Nếu không thì chắc là khi chúng tôi chết anh cũng không thể đuổi tới kịp thời.”

Mâu Nghiên nghẹn lời, sắc mặt trở nên kém hơn.

Một người đàn ông khác nhanh chân đến cứu Thương Mẫn trước vốn đã khiến anh rất khó chịu, vậy mà anh còn bị đối phương coi thường?

Bình luận

Truyện đang đọc