ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 357

“Trữ Trình, anh giúp tôi một chút, anh tha cho tôi có được hay không?” Mạc Hậu gần như là một đường quỳ gối bò tới, kéo lấy ống quần của Trữ Trình: “Giúp tôi chuyển lời với Mâu Nghiên, tôi biết sai rồi… Anh cũng biết mà, tôi có bệnh đó, tôi có bệnh tâm thần. Tôi chỉ nhất thời không khống chế được tâm tình cho nên mới làm chuyện quá đáng đối với Thương Mẫn mà thôi. Anh đi nói cho anh ấy biết đi, để anh ấy cho tôi… một cơ hội…”

Trữ Trình híp mắt, hoàn toàn không thể tin được cái người đang đau khổ cầu xin giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ ở trước người anh lại là Mạc Hậu. Anh ta cau mày, chậm rãi mở miệng: “Cô Mạc Hậu, cô cũng biết cậu hai luôn có chủ trương của riêng mình. Ngoại trừ cô Thương, từ trước đến nay anh ấy sẽ không bị những người khác lay động.”

Hay cho một câu ngoại trừ cô Thương…

Bàn tay Mạc Hậu cầm lấy ống quần tây của anh ta thoáng chốc đã mất đi khí lực.

“Vậy anh nói cho tôi biết, Mâu Nghiên muốn làm gì?” Mạc Hậu vẫn không cam tâm, ngửa đầu nhìn Trữ Trình: “Thương Mẫn còn sống không phải sao? Tôi cũng không giết được cô ta, anh ấy sẽ không đến mức muốn mạng của tôi đó chứ?”

Trữ Trình nhíu mày, anh ta lui về phía sau một bước, ống quần từ trong tay Mạc Hậu bị giật ra ngoài: “Quả thực không đến mức đó. Cậu hai nói muốn đem các người về nước.”

Dù sao quốc gia này cũng không có hình phạt tử hình.

Mâu Nghiên đã có dự định trở về nước, thứ chờ đợi cô ta là việc tra khảo của những người bị hại. Bất kỳ một người bị hại nào đều hận cô ta thấu xương, sợ rằng còn chưa đến lúc mở phiên tòa thì cô ta đã phải nhận tội rồi.

“Tôi thì sao?” Jason vội vã truy hỏi: “Tôi không phải người nước R, tôi yêu cầu đại sứ quán tham gia, các người không có quyền xử lý tôi.”

Anh ta rất rõ ràng, Mạc Hậu trở về nước có lẽ còn có đường sống, nhưng anh ta thì không.

Anh ta nhất định phải bảo đảm chính mình được an toàn khi ở chỗ này, thậm chí còn muốn nghĩ biện pháp để trở lại quốc gia của mình. Tội của anh ta không đáng chết, cho dù tra ra được thì sao chứ?

Trữ Trình cười nhạt: “Cậu hai phân phó, đưa anh cùng trở về nước R. Còn chuyện có quyền xử trí hay không thì phải chờ sau khi chính thức khởi tố.”

Jason biến sắc.

Mạc Hậu nói Mâu Nghiên sẽ không vận dụng hình phạt riêng, thế nhưng lần trước anh ta đã bị Mâu Nghiên cảnh cáo. Nếu như là vì Thương Mẫn, anh ta nghĩ Mâu Nghiên chưa chắc sẽ không làm được…

Khoảng thời gian này dài như vậy, ai cũng không dám bảo đảm Mâu Nghiên sẽ làm cái gì đối với bọn họ.

Jason liếc mắt nhìn Mạc Hậu ở bên cạnh, rốt cục cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này.

Anh ta hối hận tột cùng vì đã chọc vào người phụ nữ Mạc Hậu này. Sớm biết cô ta điên cuồng như vậy, anh ta đã không hỗ trợ. Nếu Thương Mẫn chết thì còn được, nhưng cô không chết, hết thảy trách nhiệm anh ta và cô ta phải cùng nhau gánh chịu.

Trữ Trình vẫn đứng ở cửa như cũ, Jason suy tư hồi lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Thừa dịp Trữ Trình chú ý tới trên người Mạc Hậu, Jason chậm rãi đứng lên. Thể trạng anh ta cường tráng, Trữ Trình thân là người châu Á ắt sẽ không phải là đối thủ của anh ta.

Trong thoáng chốc, Jason nhắm vào khe cửa, dùng hết toàn lực đẩy Trữ Trình hướng về phía đó.

Anh ta muốn chạy trốn! Nhất định phải chạy khỏi nơi này!

Nhưng trong nháy mắt, Trữ Trình giống như biết trước động tác của anh ta. Thân thể Trữ Trình lùi lại phía sau, cánh tay sau lưng hơi nghiêng vung lên, một cây côn co duỗi xuất hiện trong tay Trữ Trình. Ánh mắt anh hiện vẻ hung ác, một gậy nặng nề trực tiếp quất vào trên ngực Jason.

“A!” Tiếng hét thảm vang dội toàn bộ nhà xưởng.

Mạc Hậu hoàn toàn sợ ngây người, chờ đến khi cô ta phản ứng kịp, Jason đã kinh sợ đau đớn thống khổ nằm ở dưới đất.

Mảng quần áo trước ngực bị cây côn đánh rách, lộ ra da thịt bong tróc bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc