CHƯƠNG 363
Ánh mắt của cô ta hết sức phức tạp, một nỗi sợ hãi cực hạn và hận thù đan xen cùng một chỗ.
“Là tôi.” Thương Mẫn rất lạnh lùng, cô ngồi xổm người xuống, nương theo ánh sáng nhìn sắc mặt của Mạc Hậu.
Một tháng trước cô ta vẫn còn là một tổng giám Mạc khí phách, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, cả vú lấp miệng em. Mà bây giờ cô ta cũng đã chật vật thành bộ dạng này.
“Cô… con khốn như cô…” Đã đến nước này, Mạc Hậu vẫn không muốn chịu thua: “Cô cho là cô rất giỏi sao? Cùng lắm… cùng lắm cũng chỉ là đồ đê tiện dựa vào đàn ông để trèo lên cao thôi… Nếu không có Mâu Nghiên… cô đã sớm chết rồi…”
“Ừm, tôi thừa nhận.” Thương Mẫn cũng hiểu những gì cô ta nói là có đạo lý: “Nhưng mà cô Mạc, hôm nay người nằm ở vị trí không có năng lực phản kháng là cô chứ không phải tôi.”
“Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, cho nên tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện đều không nên quá tuyệt tình.
Dù sao ai cũng không biết mình có thể vinh quang bao lâu. Làm gì cũng phải chừa lại một đường lui, ngày sau còn có thể gặp lại, cô nói có đúng không?” Thương Mẫn thở dài: “Thế nhưng hiển nhiên, cô Mạc không hiểu câu nói này có hàm nghĩa gì. Cho nên thời điểm cô một lòng muốn giết chết tôi, hẳn là nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu như có một ngày cô rơi vào tay tôi, tôi nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Ha ha.” Mạc Hậu cười nhạt, trong con ngươi có chút tự giễu: “Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy ông trời có chút bất công mà thôi, vận may của cô thật sự quá tốt. Vì sao loại người vừa sinh ra đã thấp hèn như cô lại có thể được trời cao quan tâm, chẳng những có được trái tim của Mâu Nghiên mà còn có thể lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết chứ?”
Thương Mẫn nhìn chằm chằm Mạc Hậu trước mắt, cũng vì lời nói của cô ta mà không nhịn được cười một tiếng.
“Vậy nên cô vốn không biết sai, cho dù đã đến nước này, cô vẫn cảm thấy mình làm đúng sao?”
“Tôi sai chỗ nào?” Mạc Hậu cao giọng: “Tôi làm tất cả cùng lắm cũng chỉ để bảo vệ hạnh phúc của tôi mà tôi. Mâu Nghiên là chồng sắp cưới của tôi, anh ấy chỉ có thể cưới một mình tôi! Cô, còn có những con hồ ly tinh kia, mỗi một người đều mơ ước người đàn ông của tôi! Bọn họ đáng chết, cô cũng đáng chết!”
“Các người có ưu thế gì? Không có gia thế, không được tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng, các người vốn không xứng với Mâu Nghiên! Loại người bình thường như vậy, trên đời này có hàng ngàn hàng vạn, chết một hai người thì tính là cái gì? Dựa vào cái gì cứ cắn chết tôi không buông tha?”
Thương Mẫn thực sự bị những lời này của Mạc Hậu mở ra cánh cửa của thế giới mới.
“Người bình thường cũng giống như cô mà thôi, đều là người được ba mẹ nuôi dưỡng. Bọn họ giống cô, đều có cuộc sống của riêng mình. Cô cho rằng cô là ai mà có thể tùy ý quyết định sinh tử của người khác như thế? Chỉ bởi vì bọn họ muốn tới gần Mâu Nghiên cô lại muốn giết bọn họ? Mạc Hậu, có phải cô quá không coi ai ra gì rồi không?”
“Tôi là cô chủ của nhà họ Mạc! Là người vợ trời định của Mâu Nghiên, dựa vào cái gì tôi không thể chứ?”
Mạc Hậu vẫn cố kiên trì.
“Cô đừng nằm mơ nữa!” Thương Mẫn vốn đang kìm chế lửa giận lại bị thái độ chết cũng không hối cải của Mạc Hậu khiêu khích: “Thần kinh của cô bị bệnh từ trong bụng mẹ đến khi ra ngoài sao? Cô chủ của nhà họ Mạc thì rất giỏi chắc? Vợ của Mâu Nghiên thì lại làm sao? Cô nhiều hơn người khác một cái chân hay là lớn lên đầu óc không giống bình thường? Nhà họ Mạc các người cướp được tiền tài từ trong tay nhà họ Thịnh rồi bắt đầu tác oai tác quái ở thành phố Nam, vừa coi rẻ pháp luật vừa ở trước cửa nhà Mâu làm chó vẫy đuôi mừng chủ, cô cảm thấy như vậy là vinh quang lắm sao?”
“Tôi nói cho cô biết Mạc Hậu, tốt nhất là cô vẫn còn mạng mà trở về. Đến lúc đó cô tận mắt nhìn xem, không có nhà họ Mạc, cô là cái thá gì!”
Tâm tình Thương Mẫn kích động, cô xốc cổ áo của Mạc Hậu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi rất muốn giết cô, thế nhưng tôi nghĩ, có lẽ đối với cô mà nói giết cô là quá tiện cho cô rồi. Cô làm nhiều chuyện phát rồ như vậy, cô vốn không xứng được giải thoát.”
“Tôi muốn cô sống, muốn cô sống bị toàn bộ người trong thiên hạ phỉ nhổ, muốn nửa cuối đời sau mỗi giây mỗi phút cô đều phải chịu đựng dằn vặt, sám hối đối với những người vô tội chết dưới tay của cô.
Tôi muốn từ này về sau, cả ngày cô đều bị vong hồn dây dưa không dứt!”
“Cô câm miệng!” Những gì Thương Mẫn nói đã kích thích thần kinh của Mạc Hậu, cô ta gào thét lớn, muốn giãy ra khỏi tay Mạc Hậu, nhưng lại hoàn toàn không làm gì được.
“Tôi muốn để cô tận mắt nhìn xem, cô chủ nhà họ Mạc đã từng vinh quang trở thành một kẻ bị giam cầm từng bước một như thế nào. Một người có quyền thế che chở độc ác như cô chỉ là một kẻ rác rưởi hôi thối!”
“Chẳng phải cô nói cô có bệnh tâm thần sao? Chẳng phải cô còn vọng tưởng biến cái này trở thành bùa hộ mệnh của cô sao? Được, nếu cô đã muốn điên như vậy, thế thì điên đi! Tôi nhất định sẽ tìm một bệnh viện tâm thần có điều kiện tốt nhất cho cô, để cô ở trong đó an hưởng tuổi già!”