ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 365

“Trước kia là tôi sai, thế nhưng tôi không hoàn toàn là vì cô ta. Tôi biết cô là một nhà thiết kế có thực tài.

Tôi đối phó với cô cũng vì suy nghĩ của chính mình. Tôi thực sự có nghĩ tới chuyện cứu cô, tôi từng muốn dẫn Mạc Hậu rời đi, nhưng mà tôi không ngờ cô ta lại táng tận lương tâm như thế. Chuyện bắt cóc cô tôi không hề tham dự, chỉ là tôi sợ bị liên lụy nên mới làm ra những việc ngu ngốc này. Thương Mẫn, ai cũng đều là con người, ở quốc gia của các người có một câu tục ngữ, người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi chỉ vì muốn tìm đường lui cho mình mà thôi.” Jason hết sức bình tĩnh nói ra những lời này.

“Jason, sao anh có thể đối xử với tôi như thế!” Mạc Hậu điên tiết hét lên: “Anh nói anh rất yêu tôi, anh nói tôi muốn làm gì cũng được. Tại sao anh lại phản bội tôi?”

Ngay cả thân thể cô ta cũng đều cho anh ta rồi! Sự trong sạch của chính mình đã bị phá hủy toàn bộ, mà hiện tại anh ta lại nói sẽ giúp Thương Mẫn tố cáo cô ta?

“Tôi thích cô, thích một cô Mạc trước kia lạnh lùng trong trẻo như hoa ngọc lan ở trong đám người, nhưng bây giờ cô hãy nhìn lại chính mình, cô chỉ là một ma quỷ ăn tươi nuốt sống người khác. Cô chỉ còn hai bàn tay trắng, có cái gì đáng giá để tôi thích?” Jason cắn răng một cái, dùng giọng điệu chán ghét nói: “Nếu không vì cứu cô, tôi đã sớm rời khỏi Milan, là cô hại tôi trở thành như bây giờ. Giữa chúng ta cũng đã sớm không nợ nần gì nhau nữa rồi.”

Mấy năm trước anh ta đến nước R, dưới sự hỗ trợ của Mạc Hậu anh ta đã làm quen với một ít lão tiền bối ở trong giới, do đó bước một bước là lên đến đỉnh núi. Đối với anh ta mà nói, cô ta giống như Bá Nhạc và Thiên Lý Mã, thế nhưng hôm nay tình nghĩa đã hết, thực sự không nên có bất cứ liên quan gì nữa.

Mạc Hậu nghe những lời này, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

“Vì sao… vì sao lại như vậy…” Cô ta đường đường là thiên kim của nhà giàu, vóc người đẹp, mặt mũi xinh xắn, gia thế tốt, mọi thứ đều tốt… Nhưng vì sao không có ai yêu cô ta?

Từ nhỏ đến lớn cô ta hâm mộ những cô bạn nhỏ cùng tuổi được mọi người vây quanh, bọn họ có thể chơi với người khác tốt như vậy, nhưng cô ta cũng không chơi.

Bởi vì ba mẹ nói cho cô ta biết, tương lai cô ta sẽ là vợ của Mâu Nghiên, thân phận và địa vị của cô ta hơn hẳn tất cả mọi người. Cho nên cô ta vẫn luôn ôm thái độ như vậy, cũng chưa từng để bất cứ người đàn ông nào vào mắt ngoại trừ Mâu Nghiên.

Tròn 26 năm! Trên lưng cô ta mang cái danh hiệu vợ chưa cưới của Mâu Nghiên 26 năm. Ngoại trừ Jason, không có ai yêu cô ta. Ngay cả ba cô ta cũng chỉ xem cô ta như một quân cờ để củng cố mối quan hệ giữa các gia tộc, khi phát hiện cô ta không thể đạt được mục đích, ông ta lại không chút do dự vứt bỏ cô ta.

Không ai yêu cô ta, cho nên cô ta chỉ có thể yêu Mâu Nghiên, điên cuồng mà lại cực đoan đi yêu Mâu Nghiên. Thế nhưng cho tới tận bây giờ, ngay cả Jason người duy nhất nói yêu cô ta cũng không muốn yêu cô ta nữa…

“Tôi chỉ biết…” Mạc Hậu nở nụ cười, nước mắt vỡ đê rơi xuống: “Tất cả các người đều giống nhau, các người đều giống nhau…”

Cô ta lầm bầm nói, quỳ rạp trên mặt đất vừa khóc vừa cười.

Thương Mẫn đứng tại chỗ nhìn Mạc Hậu sụp đổ, trầm mặc không nói gì.

Trong một khoảnh khắc, người phụ nữ trước mắt khiến cô cảm thấy có chút thương cảm.

Cô ta yêu Mâu Nghiên cả đời. Vì để yêu anh, bản thân cô ta đã hoàn toàn thay đổi từng bước một.

Nhưng cho dù là vậy, Mâu Nghiên vẫn chẳng bao giờ động lòng đối với cô ta.

Hiện tại gia đình của cô ta đã tiêu tán, gia tài bạc triệu trở thành vật trong tay Mâu Nghiên. Ba cô ta còn vì phạm tội kinh tế mà ngồi tù. Tiếng khóc của cô ta đau thương thảm thiết, hơn nữa còn tuyệt vọng.

“Đi thôi.” Thương Mẫn xoay người đi ra khỏi căn phòng.

Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, Thương Mẫn không muốn lạm dụng sự đồng cảm của bản thân.

Đồng tình với tội phạm chính là phản bội người bị hại.

Bình luận

Truyện đang đọc