ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 368

“Chuẩn bị tâm lý?” Thương Mẫn nghi hoặc.

Nhìn ánh mắt của Mâu Nghiên, Thương Mẫn sững sờ.

Đúng vậy, hôm nay bọn họ có thể ung dung tự tại anh anh em em ở chỗ này là bởi vì trời cao hoàng đế xa.

Nhưng cho dù là vậy, một mình Mạc Hậu cũng suýt chút nữa khiến cô thê thảm tơi tả, chứ nói chi là sau khi trở về nước còn có một Mâu Chí Tình đang chờ đợi bọn họ.

Hiện tại hai người đã công khai quan hệ, khẳng định là sẽ chọc tức Mâu Chí Tình.

Vừa nghĩ tới ánh mắt hung ác nham hiểm của ông ta, Thương Mẫn không nhịn được cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cô rùng mình một cái.

Sắp về nước, Mâu Nghiên nói chút chuyện làm ăn với Tề Kim Mẫn, Thương Mẫn không tiện quấy rối, để lại không gian cho bọn họ, chính mình thì đi ra khỏi căn phòng.

Buổi tối trong vườn hoa có một loại yên tĩnh bất ngờ, lễ hội thời trang sắp kết thúc. Rất nhiều người đến dự thi đều đã lên đường trở về, Thương Mẫn cầm một ly trà sữa nóng ngồi ở trên xích đu, nhìn lên bầu trời xanh đậm.

Ngày mai cô sẽ phải rời đi. Ngẫm lại, cô đến Milan đã tròn một tháng. Một tháng này giống như nằm mơ vậy, trải qua sinh tử, cũng từng đứng trên sân khấu tiếp nhận rất nhiều lời ca ngợi và tiếng vỗ tay.

Trải qua nhiều sóng gió như vậy, giờ khắc này ngồi ở chỗ này, hưởng thụ sự yên tĩnh chỉ trong chốc lát vậy mà lại khiến cô có một loại cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.

“Sau này đến nước R, nhất định phải báo cho tôi một tiếng, cũng để tôi làm trọn phận sự của một chủ nhà.”

Còn chưa thấy người đã nghe được âm thanh. Thương Mẫn cầm trà sữa, trong thoáng chốc nghe được âm thanh của Mâu Khải, cô quay đầu thì mới phát hiện Mâu Khải và Aurora không biết từ lúc nào đang đi cùng nhau.

Thương Mẫn vô thức muốn lảng tránh, nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy, Aurora đã nhìn thấy bóng dáng cô trước tiên.

“Thương Mẫn?” Cô ta thử gọi một tiếng.

Thương Mẫn đứng lên, đặt trà sữa xuống bàn, bước ra ngoài mấy bước.

“Cô ở đây làm gì?” Aurora có chút kỳ quái.

“Có người muốn nói chuyện chính, tôi bị đuổi ra ngoài.” Thương Mẫn nhún vai.

Cô liếc mắt nhìn Mâu Khải, anh ta vẫn cười nhạt, cũng không bởi vì cô mà thay đổi sắc mặt.

“Nghe nói ngày mai hai người muốn về nước?” Aurora phớt lờ Mâu Khải, chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Mẫn.

“Ừm.” Thương Mẫn gật đầu.

Aurora vẫn còn hung hăng như trước, mang theo một ít trào phúng: “Cô đúng là một người phụ nữ gian xảo. Biết mình vốn không có năng lực tiếp tục dự thi, cho nên đến giây phút cuối cùng thì lại bỏ cuộc, không chỉ giữ được mặt mũi mà còn có thể quảng cáo nữa.”

“Tùy cô nghĩ như thế nào.” Thương Mẫn cũng lười giải thích nhiều như vậy.

Aurora quan sát cô từ trên xuống dưới một chút, hơn mười ngày không gặp, nghe nói cô bởi vì Mạc Hậu mà bị bệnh một hồi. Hiện tại xem ra, cả người đúng là gầy đi rất nhiều.

Gò má phúng phính như trẻ con đã biến mất, lúc này mặt mày cô góc cạnh rõ ràng, mang lại cảm giác trầm ổn hơn, càng ngày càng giống với người phụ nữ mà cô ta từng gặp khi còn nhỏ tuổi.

“Vừa tới Milan, Mâu Nghiên đã từng nói với tôi. Anh ấy nói trong vòng một tháng, tôi sẽ biết tại sao anh ta lại chọn cô.” Đột nhiên Aurora nhớ lại chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc