ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 370

“Sức khoẻ khá hơn chút nào không?” Cuối cùng vẫn là Mâu Khải mở miệng trước: “Tôi đã từng đến bệnh viện, Mâu Nghiên bảo vệ cô rất tốt, cho nên không có cơ hội gặp cô.”

“Ừm. Đã không sao nữa rồi, cảm ơn cậu Khải đã quan tâm.” Thương Mẫn trả lời rất khách khí.

Tầm mắt của Mâu Khải dừng ở trên mặt cô, giống như muốn tìm ra điều gì đó từ trong mắt của cô.

“Ngày mai hai người sẽ trở về, trên đường cẩn thận một chút. Tuy rằng bây giờ chuyện của cô và Mâu Nghiên đã công khai nhưng e rằng cửa ải của ông cụ sẽ rất khó qua.”

“Tôi biết.” Thương Mẫn trả lời: “Dẫu sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tôi không sợ ông ấy.”

Thương Mẫn luôn là một người binh đến tướng chắn, tuy rằng thực ra trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng ngay cả khí thế cũng không thể thua được.

Mâu Khải nở nụ cười, hai tay anh ta đan vào nhau nhìn cô, trên mặt có biểu tình thả lỏng: “Đã như vậy, tôi cũng sẽ không quan tâm nữa. Mâu Nghiên tự nhiên có thể chăm sóc cho cô, tôi đợi đến ngày chúng ta trở thành người một nhà, có thể ăn cơm tất niên cùng nhau.”

Thương Mẫn khẽ ngẩng đầu nhìn Mâu Khải, muốn nhìn ra chút gì đó từ gợn sóng không sợ hãi trong con ngươi của anh ta, thế nhưng cô vẫn thất bại.

Cô rất khó tưởng tượng, một người phải quyết đoán như thế nào mới có thể giấu đi tất cả tâm tình, chỉ để lại vẻ bề ngoài bình thản, dùng lực lượng mềm nhẹ để nghiền ép tất cả đến mức nát bấy.

“Đã khuya lắm rồi, cậu Khải, tôi đi về trước.” Thương Mẫn tạm biệt anh ta, nói xong xoay người định rời đi.

“Thương Mẫn.” Mâu Khải gọi cô lại, Thương Mẫn dừng chân.

“Nếu như cô có nghi vấn gì thì có thể trực tiếp hỏi tôi. Chỉ cần cô hỏi, tôi nhất định sẽ trả lời.”

Thương Mẫn có chút chột dạ.

Lẽ nào cô biểu hiện rõ ràng như thế? Làm sao Mâu Khải lại có thể nhẹ nhàng đoán được suy nghĩ trong lòng cô?

“Được.” Thương Mẫn cười lên tiếng, cũng bước đi nhanh hơn.

Trời vừa hửng sáng, nhóm người Thương Mẫn đã lên xe rời khách sạn.

Mạc Hậu và Jason cũng được đưa lên một chiếc xe khác, theo họ cùng trở về.

Thương Mẫn mở cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, không khỏi có hơi xúc động.

“Không nỡ à?” Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Mâu Nghiên ở cạnh bên hơi nghiêng đầu sang hỏi cô.

Thương Mẫn khẽ thở dài và nhướng mày: “Anh nên biết là lễ hội thời trang mà muôn người đều đổ xô xuống đường như thế này không phải lúc nào cũng có. Lần sau đến Milan cũng không biết là khi nào, cũng không biết đời này em còn có thể đến Milan nữa không.”

Nếu không có Mâu Nghiên có lẽ cô đã không thể có mặt ở đây. Một người mới trong giới thiết kế, phải lăn lộn bao nhiêu năm trong ngành mới có thể đến được cung điện trong mơ này đây?

“Nếu em thích nơi này, chúng ta có thể mua một căn nhà ở đây và thỉnh thoảng qua đây ở.” Mâu Nghiên lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Thương Mẫn nghe xong lời này, quay đầu nhìn anh chằm chằm đầy vẻ chán ghét: “Thứ chúng ta nói đến vốn không phải là đồ vật đó được chưa?”

“Anh vốn không hiểu cảm xúc của những người có lý tưởng và hoài bão như chúng tôi.”

Mâu Nghiên khẽ liếc nhìn cô: “Anh là một doanh nhân, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì thường không bận tâm đến cảm xúc.”

Thương Mẫn bĩu môi không nói gì thêm. Chiếc xe đi vào một con đường ngoằn ngoèo, cô ngồi trên ghế nhìn chiếc xe phía sau qua cửa sổ, không biết tại sao trong lòng luôn có chút bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc