ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 384

“Vừa rồi đi nghe một cuộc điện thoại.” Mạnh Kha tự nhiên, nền nã ngồi xuống bên cạnh Tô Huệ Phi, mặt đối mặt với Thương Mẫn và Tần Kha.

Trên mặt cô ta thoáng hiện một nụ cười, nhưng ánh mắt chưa từng rơi vào người Tần Kha một phút nào.

“Không sao đâu. Dù sao bây giờ gọi món vẫn còn sớm, anh Đoàn và vợ anh ấy cũng còn chưa tới.”

Thương Mẫn đáp.

“Nhận điện thoại của ai?” Sự chú ý của Tần Kha hiển nhiên không nằm ở ý này, ngược lại hỏi Mạnh Kha có chút không vui.

Anh ta lên tiếng, cuối cùng Mạnh Kha cũng liếc nhìn anh ta một cái, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hời hợt: “Anh Tần, trước hết bây giờ tôi vẫn chưa phải là nhân viên của công ty anh, mà cho dù phải, đến gọi điện thoại cũng cần báo cáo với anh sao?”

“Tôi…” Tần Kha bị nghẹn họng trước những lời này của cô ta, đặt ly rượu xuống bàn bất mãn: “Không nói thì thôi, làm như ai thèm nghe vậy.”

Mạnh Kha khẽ dời ánh mắt, hoàn toàn không để ý đến chút cảm xúc nhỏ nhặt của Tần Kha.

“Mạnh Kha.” Thấy bầu không khí bất hòa giữa hai người họ, Thương Mẫn vội cắt ngang: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Đỡ nhiều rồi.” Mạnh Kha cười theo phép lịch sự: “Vốn cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng gì đến việc lên sân khấu sau này.”

“Chỉ hơi tiếc là không cùng cậu đi đến cuối cùng.”

Thương Mẫn nghe cô ta nói như vậy, trong lòng vẫn có chút áy náy: “Là tớ đã làm cậu thất vọng, cuối cùng tớ vẫn…”

“Tớ đều biết cả.” Mạnh Kha an ủi cô: “Cậu làm rất đúng.”

So với Thương Mẫn, Mạnh Kha hiển nhiên thản nhiên hơn nhiều: “Sau nhiều chuyện như vậy, thật ra tớ đã sớm nghĩ thông suốt. Càng muốn theo đuổi thứ gì đó, thì càng khó có được. Cái gọi là vinh dự thực ra cũng chỉ là một cái danh không thực. Cậu vẫn còn trẻ, có nguồn lực và năng khiếu tốt như vậy, không cần phải làm khó mình, chỉ cần sống vui vẻ là được.”

Thương Mẫn hơi xúc động.

Đời này của cô coi như vất vả nửa đời, cũng không có lấy một người thân có thể trông cậy vào, duy chỉ có kết giao được nhóm bạn này, mỗi một người đều là tài sản to lớn của cô.

Tần Kha vẫn luôn ngắm nhìn Mạnh Kha, lúc cô ta nói những lời này, mang vẻ ung dung, khí chất lạnh lùng cùng với nụ cười tự nhiên, không hiểu sao lại làm trái tim anh ta nhồn nhột.

“Phải rồi, cậu và Mâu Nghiên định khi nào tổ chức hôn lễ.” Mạnh Kha cười khúc khích hỏi Thương Mẫn khi thấy cô có chút buồn bã.

“Hả?” Thương Mẫn cũng hơi sững sờ, nghĩ đến Mâu Nghiên, trong lòng cô lại ngọt ngào: “Phải xem anh ấy. Đến khi nào định ngày rồi, hai cậu đến làm phù dâu cho tớ đó.”

Tô Huệ Phi cũng nở nụ cười: “Cậu dám mời cậu ấy làm phù dâu à, chỉ sợ đến lúc đó cậu ấy sẽ cướp hết ánh đèn sân khấu của cô dâu cậu đấy.”

Ba người phụ nữ đều cười lên.

“Vậy còn cậu? Cậu có dự định gì không?” Dù gì Tần Kha cũng là anh em của Mâu Nghiên, Thương Mẫn đã ra tay trợ giúp: “Cậu định khi nào kết hôn?”

“Tớ?” Mạnh Kha hơi do dự khi trọng tâm câu chuyện chuyển đến mình.

Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của Tần Kha ở bên kia hướng tới, cô ta đan chéo hai tay cười nói: “Tớ không định kết hôn.”

Bình luận

Truyện đang đọc