ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 586

Mâu Khải mỉm cười gật đầu, rất không khách sáo mà ngồi ở đối diện Thương Mẫn, Bạch Chấp bất lực, chỉ có thể pha trà tiếp đãi.

“Cô Thương, nghe nói em hai chuyển tất cả tài sản của em ấy sang tên em.”

Thương Mẫn ngẩng đầu hờ hững liếc nhìn Mâu Khải, xem ra thế lực của vị Cậu Khải này ở nhà họ Mâu lớn hơn trong tưởng tượng của cô, thủ tục chuyển tài sản sang cho cô của Mâu Nghiên mới làm xong vào buổi sáng, vị Cậu Khải này buổi chiều đã trực tiếp chạy tới nhà cô hỏi.

Thương Mẫn gật đầu, nếu người ta cũng đã biết thì cũng không có gì phải che giấu cả.

“Tất cả cổ phần dưới tên Mâu Nghiên ở Đạt Phan đều chuyển cho em sao?” Mâu Khải khả năng có hơi sốt ruột, tốc độ nói chuyện nhanh hơn bình thường, thì ra anh ta cũng có lúc không bình tĩnh.

Thương Mẫn mỉm cười hờ hững, tiếp tục gật đầu.

Sắc mặt của Mâu Khải có hơi khó coi, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu ta rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Ở trong lòng Mâu Khải, Mâu Nghiên nháo ra động tĩnh lớn như vậy, khả năng duy nhất chính là muốn có động tác lớn, nghĩ tới Thương Mẫn đã mang thai thì sắc mặt của Mâu Khải càng lúc càng khó coi.

“Em biết em hai bây giờ ở đâu không? Tôi muốn tìm em ấy nói chuyện.”

Bàn tay ở trong tay áo của Mâu Khải siết chặt lại, Thương Mẫn lần đầu tiên phát hiện thì ra ánh mắt vốn dịu dàng của Mâu Khải còn có thể sâu thẳm như vậy, sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn rõ bất kỳ cảm xúc gì.

“Tôi cũng muốn tìm anh ấy.”

Cô không biết Mâu Khải nghĩ tới khả năng không tốt gì, nhưng cô cảm thấy Mâu Khải nghĩ nhiều rồi, Mâu Nghiên cho dù muốn có động tác lớn gì, cũng không cần chuyển tất cả tài sản riêng cho cô.

Nhưng cô đột nhiên cảm thấy nhìn thấy vẻ thất thố của Mâu Khải khá thú vị, cho nên không có nhắc nhở anh ta nhiều.

Lại nói chuyện phiếm vài câu, Mâu Khải biết anh ta ở chỗ Thương Mẫn không hỏi ra được nhiều thông tin gì nữa thì có hơi tiếc nuối rời đi.

Cảm giác từng người thoát khỏi tầm kiểm soát này thật sự rất tệ.

Nhìn bóng lưng rời đi của Mâu Khải, Thương Mẫn mới phát hiện, thì ra Mâu Khải cũng cao to đẹp trai như vậy, cũng là một cậu chủ giàu có cao cao tại thượng, trước đây rất nhiều người cảm thấy anh ta yếu, đáng thương, chẳng qua chỉ là anh luôn ngồi trên xe lăn mà thôi.

“Bạch Chấp, đi điều tra chân của Mâu Khải chữa khỏi từ khi nào, ai chữa giúp anh ta.”

Nơi có camera thì không thoát được mắt của Bạch Chấp, rất nhanh Bạch Chấp đã tra ra một ít manh mối.

“Khoảng thời gian này Mâu Khải luôn ở dinh thự lưng chừng núi, Lâm Chí tới gần đó hai lần.”

Đáp án liếc qua thấy ngay, chân của Mâu Khải chắc là Lâm Chí chữa khỏi.

Chỉ là Thương Mẫn có hơi tò mò, người đi ra từ nhà họ Thịnh đó không phải đều kiên định đi theo một người sao? Lâm Chí sao lại ăn hai mang giữa hai anh em nhà họ Mâu vậy? Quả nhiên có thủ đoạn.

Nghĩ tới đây Thương Mẫn lại không nhịn được mà lo lắng, Mâu Nghiên tin tưởng Lâm Chí như vậy, ngộ nhỡ Lâm Chí bị Mâu Khải mua chuộc muốn đối phó với anh thì phải làm sao?

Trong đầu Thương Mẫn vụt qua vô số lo lắng, lời trong lòng lại không biết nói sao với Mâu Nghiên, nghĩ tới tính cách cố chấp và tin chắc một chuyện của Mâu Nghiên thì tuyệt đối không quay đầu, Thương Mẫn rất bất lực.

“Bạch Chấp, cậu nói tôi bây giờ phải làm sao?” Thương Mẫn rất băn khoăn.

Bình luận

Truyện đang đọc