CHƯƠNG 607
“Tôi vừa mới đến, không thấy anh cả bọn họ? Bọn họ đã tới rồi sao?”
Trên mặt Lê Chuẩn mờ mịt rất chân thật, Thương Mẫn cảm thấy Lê Chuẩn hẳn là không lừa cô.
Nhưng vừa nãy ở trên đường, Trữ Trình rõ ràng nói với Đồng Tiên là bọn họ đã tới rồi.
Mâu Nghiên lại chạy đi đâu rồi?
Thương Mẫn càng nghĩ càng loạn, đứng ở cửa không hề động đậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Lê Chuẩn.
Lê Chuẩn thấy Thương Mẫn tinh thần hốt hoảng, cẩn thận đỡ cô tới sô pha, sau đó gọi điện thoại cho Trữ Trình.
“Trữ Trình, mấy người đến chưa? Chị dâu đang ở phòng nghỉ.”
Phòng nghỉ trên tầng cao nhất của câu lạc bộ Nova, vừa mới đỡ Mâu Nghiên lên giường, Trữ Trình liền nhận được điện thoại của Lê Chuẩn.
“Được, cậu chăm sóc tốt cho cô Thương, phái thêm vài người canh giữ, ngàn vạn lần không thể để xảy ra bất trắc.”
“Biết rồi.”
Trong điện thoại Trữ Trình không đề cập đến Mâu Nghiên, Lê Chuẩn ngầm hiểu ý tứ của anh ta, xem ra hôn lễ hôm nay có chút lộn xộn.
“Mâu Nghiên ở đâu?” Gần như ngay lúc Lê Chuẩn cúp điện thoại, Thương Mẫn liền mở miệng hỏi.
“Trữ Trình cũng không biết anh cả đang ở đâu? Nếu không chị tự gọi cho anh cả một cuộc điện thoại thử.”
Lê Chuẩn bất chấp nói mò, không dám nhìn vẻ mặt của Thương Mẫn, sợ lời nói dối vụng về này bị lật tẩy.
Thương Mẫn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Chuẩn đang giả bộ đà điểu, cô biết bọn họ bị kẹp giữa cô và Mâu Nghiên cũng rất khó xử, hai bên đều không thể đắc tội, Thương Mẫn cố nén xúc động nổi giận gọi điện thoại cho Mâu Nghiên.
Cô bướng bỉnh gọi liên tục ba lần, bên kia vẫn không có ai nhận.
Mâu Nghiên mệt mỏi dựa vào đầu giường, thật sự không có chút sức lực nào để nói chuyện, cố gắng run rẩy nhắn trả lời lại cho Thương Mẫn một tin nhắn: “Có việc?”
Hai chữ ngắn ngủn đánh xong, điện thoại trong tay Mâu Nghiên đã bị mồ hôi trong tay anh làm ướt.
“Hôn lễ hôm nay còn làm không? Mâu Nghiên, em cho anh một cơ hội cuối cùng, hôm nay nếu anh không cưới em, đời này cũng đừng cưới.”
Trái tim Thương Mẫn hoàn toàn lạnh lẽo, hạ quyết tâm hôm nay kết thúc với Mâu Nghiên.
Trong khoảng thời gian này Mâu Nghiên liên tục làm cho cô nếm được ngọt ngào, sau đó lại đột nhiên biến mất, cứ như vậy lặp đi lặp lại hai ba lần, Thương Mẫn thật sự bị giày vò mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, đôi khi cô cho rằng là Mâu Nghiên cố ý ngược đãi cô.
Hôn lễ hôm nay càng quá đáng, dọc theo đường đi Đồng Tiên và Trữ Trình liên lạc nhau đã cho cô vô số mong đợi, vốn tưởng rằng khi cô xuống xe, chờ cô chính là hiện trường hôn lễ xa hoa và Mâu Nghiên, không ngờ Mâu Nghiên lại chơi biến mất, còn hỏi cô có chuyện gì không?
Mâu Nghiên bất đắc dĩ cười khổ, cô quả nhiên là tức giận.
“Vậy Mẫn muốn thế nào?”
Thương Mẫn suýt chút nữa tức giận mà cười, lời nói này giống như cô đang cố tình gây sự vậy.
“Mâu Nghiên, anh phải rõ người đem mọi chuyện biến thành như hôm nay chính là anh.”
Thương Mẫn vừa định nói rõ ràng với anh, điện thoại đầu bên kia của Mâu Nghiên bị cắt đứt, chờ khi cô lại gọi qua điện thoại của anh đã tắt máy.
Lại chơi trò biến mất, Mâu Nghiên anh có phải là đàn ông không.