ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 609

Đi qua phòng khách trống rỗng, Thương Mẫn nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, càng đi về phía phòng ngủ, càng bước đi khó khăn, giống như đi một bước sẽ tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô.

Từ phòng khách đến cửa phòng ngủ, cô đi giống như đã đi nửa ngày rồi vậy, đầu ngón tay chạm vào nắm cửa hơi lạnh, Thương Mẫn rụt tay trở về trong chớp mắt, lui về sau nửa bước.

Khi không thấy Mâu Nghiên cô cấp bách muốn gặp anh, có vô số câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng giờ phút này cô cảm giác rất mãnh liệt là Mâu Nghiên đang ở bên trong, chỉ cần cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mắt này ra là có thể thấy người đàn ông ngày đêm mong nhớ, nhưng cô đột nhiên không dám đi đẩy cánh cửa nhẹ nhàng này.

“Cô sợ hãi?”

Đôi mắt Bạch Chấp sạch sẽ trong suốt, Thương Mẫn chật vật quay đầu, cậu đi sô pha ngồi chờ tôi.

Nhìn Bạch Chấp đi về phía sô pha trong phòng khách, Thương Mẫn rốt cuộc không tìm được cớ lùi bước, nắm chặt tay nắm cửa hơi lạnh, đẩy cửa ra từng bước đi vào.

“Đến rồi”.

Ngữ khí của Mâu Nghiên rất bình tĩnh như thể Thương Mẫn vừa mới đi mua sắm về.

“Đã lâu không gặp”.

Thương Mẫn đi đến bên giường, nhìn rất chăm chú khuôn mặt của Mâu Nghiên, khí sắc không được tính là kém, có điều ánh mắt anh xem ra rất mệt mỏi, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông trước mắt già hơn nhiều, đau lòng đến muốn khóc.

“Ừm”.

Mâu Nghiên nghĩ qua vô số trường hợp khi Thương Mẫn tìm được, nhưng không ngờ đến được cô bây giờ sẽ như vậy, ngồi trước giường không ồn ào, mà viền mắt đỏ lên tủi thân.

Nhìn thấy cô đau lòng như vậy, những lời mà Mâu Nghiên chuẩn bị trước đó bất luận thế nào cũng không thể nói ra được thành lời, chỉ có thể nhắm nghiền mắt hết sức có thể, không sinh ra nhiều yêu thương đối với cô.

“Mâu Nghiên, anh có phải nhờ Trữ Trình giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ, chính là ngày hôm nay không?

Nhìn thấy anh với dáng vẻ đánh chết cũng không mở miệng, Thương Mẫn chỉ có thể lựa chọn đi trước.

“Không có, em hiểu nhầm rồi, hôm nay là hôn lễ của Trữ Trình và Đồng Tiên”.

Vừa nãy bác sĩ bên nhà cũ đó đã đến rồi, thuốc anh vừa uống nhiều nhất cũng chỉ giúp anh chống đỡ được hai tiếng đồng hồ, mà loại thuốc này một ngày chỉ có thể uống được nhiều nhất ba lần, còn sau nữa, anh cũng không có cách nào chống đỡ được tiếp hôn lễ hôm nay và bữa tiệc tối nay.

Anh chỉ có thể để Trữ Trình và Đồng Tiên thay thế hôn lễ vốn là thuộc về anh và Thương Mẫn.

“Anh nói dối, anh sáng sớm đã đích thân đến đón em”.

Thương Mẫn rất rõ Mâu Nghiên vẫn đang giảo biện, nhưng cô không có cách nào để khiến anh nói ra sự thật.

Anh một lời không nói, cô cũng không biết làm thế nào.

“Anh rốt cuộc sao vậy? Có thể nói cho em biết không, em sắp bị anh ép đến điên rồi”.

Đột nhiên, tất cả sự ấm ức trong đoạn thời gian này toàn bộ như từ trong lồng ngực được trào ra, Thương Mẫn ánh mắt phẫn nộ, sống chết nắm lấy tay Mâu Nghiên, không để anh chạy chốn, hùng hổ chất vấn dọa người.

“Mẫn, em ngoan chút, quay về nuôi dưỡng đứa con trong bụng mới là điều thỏa đáng, từ khoảnh khắc em chọn nó thì đã từ bỏ anh rồi, em còn không hiểu sao? Anh sớm đã nói, anh không chấp nhận đứa bé này, có nó thì không có anh”.

Mâu Nghiên nhắm chặt mắt, anh không dám nhìn sắc mặt của Thương Mẫn, cô bây giờ nhất định là thất vọng tột đỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc