ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1179

Trương Tiểu Du vẻ mặt đờ đẫn đứng trong đêm tiễn cô mình đi ‘Sau khi bố mẹ qua đời, cô được đưa về sống với dì, mặc dù trong gia đình có một cô con gái duy nhất nhưng người cô và người chú không bao giờ đối xử khác biệt với cô, họ đối xử với cô như thể con ruột của họ, thậm chí đôi lúc còn chiều chuộng cô hơn cả cô em họ Chu Thị Linh của cô, còn nuôi cô ăn học cho đến bây giờ.

Mọi chuyện đều là do cô mà ra, vậy mà bây giờ cô lại không thế làm gì được.

Ở Sài Gòn, cô chỉ là một con người nhỏ bé tầm thường, người uy lực duy nhất cô biết là Hoàng Trường Minh, người đàn ông của Lam Ngọc Anh, bạn thân của cô Nhưng vì sự quay lại của vị hôn thê của nhà họ Hoàng, hai người đã chia tay.

Trương Tiểu Du giơ tay ôm cánh tay mình, chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh ngất.

“Tiếng còi đột ngột vang lên làm cô giật mình, cô quay đầu nhìn sang, phát hiện chiếc xe Cayenne màu đen vẫn đang đậu ở chỗ cũ, Trần Phong Sinh đứng bên cạnh xe, trên tay cầm điếu thuốc, trông thật mạnh mẽ.

Trương Tiểu Du thuận miệng hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Trong bóng đêm, đôi mắt hút người của Trần Phong Sinh khẽ nheo lại, trầm ngâm nhìn cô.

Trương Tiểu Du còn tưởng rằng anh ấy đợi ở đây là vì cô có đô bỏ quên ở trên xe nhưng bước tới định vung tay mở cửa xe thì chợt nghe thấy giọng nói trầm ẩm của anh vang lên: “Anh có thể giúp cho chú em được an toàn”

“Thật không?” Cô hỏi một cách ngờ vực.

“Ừm” Giọng điệu của Trần Phong Sinh đầy kiên định.

Trương Tiểu Du nghỉ ngờ liếc nhìn xung quanh khuôn mặt anh ta, cô chắc.

chắn rắng anh ấy không cố ý trêu chọc mình mà là anh ấy thực sự cỏ tự tin đó, nghĩ đến việc người khác gọi anh ấy là “anh Phong Sinh”, cô nghĩ anh chắc cũng có một quyền lực nhất định!

Nhìn thấy cô dâng trào niềm vui sướng, anh tỏa ra im lặng nhưng không khỏi cười thầm.

“Cầm thú, có phải anh có điều kiện gì đúng không?” Cô âm thầm siết chặt ngón tay.

Trần Phong Sinh khẽ lấy điếu thuốc đang cháy trong tay, khẽ thốt ra nấm chữ: “Kết hôn với anh đi”

Trương Tiểu Du cao giọng: “Anh nói gì cơ?”

“Việc kết hôn, chúng ta có thể ký giấy thỏa thuận” Ánh mắt Trần Phong Sinh sắc bén như đang dò xét khuôn mặt cô, anh gõ vào mặt đồng hồ đeo tay rồi nói “Cho em năm phút để suy nghĩ! Nếu kết hôn với anh, chú của em sẽ được thả ra ngay, trao đối rất công bằng, còn nếu như em không đồng ý thì thôi vậy”

Kết hôn? Hai từ này nói ra làm Trương Tiểu Du tưởng như mình bị ảo giác.

Cô dường như mất giọng, chỉ có thể dùng một đôi mắt sửng sốt mà nhìn chảm chăm anh, trái im cô chìm vào một cơn cưồng loạn.

‘Sau mối tình năm năm bị bạn trai phản bội, Trương Tiểu Du đã mất niềm tin vào cuộc hôn nhân của mình, đối với cô sau này cưới ai cũng vậy, nếu có thể đánh đổi cuộc hôn nhân vì sự tự do và an toàn của chú mình, cô nghĩ cũng đáng, Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh nhếch lên nhắc nhở cô: “Còn một phút nữa”

“…” Trương Tiểu Du bắt đầu hoảng sợ.

“Ba mươi giây” Trần Phong Sinh thong thả đếm.

Trương Tiểu Du siết chặt tay hơn, một lúc sau mới lấy lại được giọng nói “Nhưng… tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”

Trần Phong Sinh nghe xong cong môi nói: “Rất đơn giản, vì để ngủ với em”

Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi, lời nói thẳng thừng như vậy khiến cho sắc mặt cô trắng xanh, đầu gân nổi lên cưồn cuộn, cô muốn xoay người rời đi ngay lập tức, nhưng chân như đã mọc Cô trước giờ vẫn chưa báo đáp được lòng tốt của cô và chú mình, huống chỉ là chuyện này lại do cô mà ra.

Đây có thể là cơ hội duy nhất để cứu chú cô.

“Còn ba mươi giây nữa” Đây là lời nhắc nhở cuối cùng anh dành cho cô.

Nhìn thấy sự lạnh lùng từ trong đáy mắt của anh, giây cuối cùng, Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Được! Em đồng ý”

Bình luận

Truyện đang đọc