ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1406

Khi này cô vừa mạnh mẽ như vậy là vì không muốn lấy thứ gì từ người anh sau đoạn hôn nhân ngắn ngủi này. Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu: “Không! Em không muốn! Cầm thú, em không cần gì hết! Bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng đến cục dân chính làm thủ tục thôi Trần Phong Sinh nghe vậy lại cho rắng cô nóng lòng muốn thoát khỏi mình, rồi quay về nối lại tình xưa nghĩa cũ. Anh tức giận quát khẽ: “Trương Tiểu Du, em quyết tâm muốn ly hôn vậy sao!”

“Đúng vậy!” Trương Tiểu Du cần răng.

“Trần Phong Sinh im lặng hồi lâu. Đôi mắt đen sắc lạnh như xoáy nước như muốn hút cô vào rồi nghiền nát Không biết đã qua bao lâu, nửa điếu thuốc lá trong tay anh bị ném vào thùng rác.

Hầu kết nhấp nhô hiện rõ. Anh nói với tốc độ rất chậm như thể nói từng chữ một: “Trương Tiếu Du, anh hỏi em một lần cuối cùng, em đã suy nghĩ kĩ quyết định muốn ly hôn chưa?”

Trương Tiểu Du chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh. Gương mặt đẹp trai trắng như tuyết, vừa nhìn qua đã cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, tim đập hơi run.

Cô sợ anh nhìn thấy khóe mắt hơi ướt mới nhéo mình một cái thật mạnh rồi bình tĩnh gật đầu: “Em đã suy nghĩ kỹ.

“Được!” Trần Phong Sinh nhếch môi lười nhác tạo thành một vòng cung nhỏ. Sau đó, anh lại từ từ hạ xuống, chất giọng trầm thấp như lớp băng ngàn năm dưới mặt nước, anh lạnh lùng nói: “Tám giờ sáng mai mang theo giấy hôn thú đến cục dân chính chờ anh!”

Câu này quen quá.

Lúc trước khí anh cầu hôn cô, anh cũng đã nói này!

Trương Tiểu Du co hai chân lại, âm thanh giày da rơi xuống sàn nặng ri rồi biến mất.

Trong phòng bỗng lặng phát như tờ chỉ còn lại làn khói thuốc trắng vẫn còn đọng. Trương Tiểu Du nắm lấy cái gối bên cạnh ôm vào lòng như cô bé đáng thương ôm con gấu bông rách rưới. Chỉ có làm như vậy mới cảm thấy an tâm có chỗ dựa.

Cuối cùng bốn năm cũng kết thúc!

“Kết hôn mà cũng đến trễ!”

Trương Tiểu Du vẫn còn nhớ rõ bốn năm trước khi bọn họ đi đăng ký kết hôn, anh từng không vui nói thầm một câu. Cho nên bốn năm sau khi bọn họ làm thủ tục ly hôn, cô cố ý đặt đồng hồ báo thức đế đến chờ ở cống cục dân chính từ sớm, ngay cả nhân viên công tác cũng chưa tới Nói là đặt đồng hồ báo thức nhưng cô lại thức dậy sớm hơn. Dường như cả đêm qua Trương Tiểu Du không hề chợp mắt.

Bốn năm trước cô là người phụ nữ thất tình, bốn năm sau cô là người phụ nữ đã ly hôn Trương Tiểu Du lắc đầu bật cười, ép phần quầng thâm dưới mí mắt vào cửa kính Tám giờ đúng, cục dân chính mở cửa. Lúc nhân viên công tá lục túc tới làm thì chiếc Cayenne màu đen cũng bản tới từ trong nẵng sớm. Tiếng thẳng xe vang lên bén nhọn, bánh xe quẹt qua tạo thành vết trên mặt đường.

Cửa xe ngay ghế lái mở ra, hình bóng mạnh mẽ rắn rỏi của Trần Phong Sinh nhảy xuống từ bên trong Không biết có phải do tối qua anh không ngủ ngon hay không mà bên trong cặp mắt đào hoa đầy những tia máu dài nhỏ. Anh nhanh chóng sải bước đi tới bậc thang lát xi măng thì thấy được cô nhếch môi nói với giọng thánh thót: “A, đúng giờ thật!”

Trương Tiểu Du giang tay ra.

“Em có mang giấy hôn thú đến không?” Trần Phong Sinh híp mắt hỏi cô.

Trương Tiểu Du gật đầu: “Ừ, em mang hết tất cả giấy tờ đến rồi!”

‘Sau khi trả lời xong lại thấy anh chỉ đứng im tại chỗ như tượng gỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô. Rất lâu sau đó không thấy gì, cô không khỏi nhíu mày lên tiếng: “Cầm thú, chúng ta không vào trong sao?”

“ĐiI” Trần Phong Sinh cần răng.

Đuôi tóc bị gió thối phớt qua. Trương Tiểu Du nhìn bóng dáng phất tay áo đi vào trong của anh cũng nhếch mép rồi nhanh chóng sải bước theo sau.

Bình luận

Truyện đang đọc