ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1985

Lúc lớp học được nghỉ ngơi, Lý Lan Hoa ở lại chỗ ngồi không thèm nhúc nhích, cái trán chống trên bàn, cầm lấy điện thoại trên đầu quyển vở gửi tin nhắn nhắc nhỏ: “Chú nhỏ, chuyện học phụ đạo chú quên rồi phải không?”

Chờ khoảng hai phút, điện thoại lập tức nhận được tin nhắn hồi âm.

“Không có”

Trần Văn Sáng trả lời lại bằng hai chữ ngắn gọn, ngay sau đó, lại gửi tới một tin khác: “Tối mai, chú sẽ đến trường học đón cháu”

Nhìn tin tức được gửi lại, Lý Lan Hoa hài lòng bỏ điện thoại về trong túi, ngẩng đầu lên rồi duỗi thẳng lưng một cái, không nhịn được mà cảm thán: “Mong thứ bảy tới thật nhanh quá đi’ “Lan Hoa, cậu mà cũng biết học mệt nữa sao?”

“Bây giờ mỗi ngày tớ đều hy vọng, ngày mai là cuối tưần đấy, không có thời gian tự học buổi tối thì quá tốt rồi!”

Bên cạnh là Ngô Tĩnh và Tạ Á Nam đều không hiếu rõ sự thật mà chỉ phụ họa theo câu nói Chỉ có Thẩm Quân Sơn ngồi sau lưng cô ấy mới không thèm quan tâm khinh bỉ thổi thổi mái tóc vàng của cậu ta.

Ở đâu mà học tập mệt mỏi cơ chứ, mặt mày sung sướng thế kia, xem ra là lo lắng muốn ra ngoài rong chơi với người đàn ông ngang tàng kia kạt Đến ngày thứ hai tan học, Lý Lan Hoa thả thêm hai quyển sách và vở vào túi, cô đứng chờ đợi từ sớm ở cống chính, sự mong mỏi và đợi chờ.

không giấu được trong ánh mắt cô,chỉ là khoảng hai mươi phút sau thì mới nhìn thấy chiếc xe Jeep quân đội màu xanh kia từ từ chạy tới.

Không chờ xe anh ta dừng hẳn, cô ấy đã lập tức bước lên chui vào ghế lái phụ Kéo dây an toàn qua, Lý Lan Hoa lập tức phàn nàn: “Chú nhỏ, sao chú tới muộn vậy?”

“Có chút việc nên đến trẻ.” Trần Văn Sáng giải thích.

Lý Lan Hoa giương cảm nhỏ lên, ra dáng là mình vô cùng rộng lượng, chỉ huy: “Chúng ta đi thôi”!

Khóe miệng của Trần Văn Sáng không tự giác mà cong nhẹ lên, sau đó lái xe hoà vào dòng xe trên đường lới Chạy được năm phút, Lý Lan Hoa đã ôm túi xách để trên đầu gối rồi nghiêng đầu qua nói: “Chú nhỏ, chúng ta đi chỗ nào học phụ đạo vậy?”

Trần Văn Sáng nghe vậy thì mi tâm hơi chau lại Hình như bây giờ anh ta mới ý thức được tới vấn đề này, do lúc trước chỉ tạm thời ấn định thời gian học phụ đạo mà không có chọn ra chỗ học.

Khuỷu tay của Lý Lan Hoa chống lên cửa số, một tay chống cẩm chăm chú suy nghĩ: “Trong quán cà phê quá ồn, người tới nơi này càng đông…

Ách, nếu không đi khách sạn thuê phòng nhỉ?” Sau một lúc lâu, cô ấy chớp chớp mắt, ra vẻ nói: ‘Hôm nay cháu có mang thẻ căn cước nha!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi nói xong lập tức ý thức được hình như lời nói của mình quá mập mờ, trên mặt có hơi đỏ ửng lên.

Cũng may Trần Văn Sáng không để ý, cầm điếu thuốc rồi hơi vuốt cảm trầm ngâm suy nghĩ.

Cuối cùng, xe Jeep cũng tiến vào bên trong khu nhà thuộc quân đội.

Xe dừng lại trong bãi đỗ, hai người đi thang máy lên tầng 17, trước đó cũng đi tới một lần rồi nên Lý Lan Hoa xem như quen thuộc đường này, nhảy nhót đứng trên nệm, khom người lấy ra đôi dép lê trong tủ giày, thuận tiện còn đưa cho anh ta một đôi.

Nếu không phải trong ngực còn ôm sách, thiếu chút nữa Lý Lan Hoa còn ảo giác là họ như một cặp vợ chồng vừa về nhà làm sao đây, chỉ nghĩ lại thôi mà đã thấy vô cùng ngại ngùng.

Không gian phòng ngủ chính rất lớn, phòng đọc sách và phòng ngủ được thiết kế cùng một chỗ.

Mặc dù lần trước đã từng tham quan qua rồinhưng đây văn là lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của anh ta, những đồ vật bày trí trong phòng đều có màu sắc vô cùng đơn điệu, hiện rõ lên khí chất nam tính, lạnh lẽo và cứng rần của anh.

Ánh mắt Lý Lan Hoa hơi rung động nhẹ, lướt qua trên giường lớn, vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, đi theo anh kéo bàn ghế ở bàn sách phía trước ra.

Cô làm rất ra dáng, lấy sách giáo khoa trong túi xách mình ra.

Bình luận

Truyện đang đọc